Thư ký : “Tạm thời   tới việc  ở  sân thi đầu đều   thấy, chỉ  riêng đám bình thuỷ tinh  tự bay   tự bay về thôi, khoa học cũng  giải thích  . Chỉ  thể xem xét từ góc độ quỷ thần.” 
Thư ký   xong, dường như nhiệt độ trong phòng nghỉ lập tức giảm xuống vài độ. Đám   hẹn mà cùng rùng  một cái.
Một lúc lâu , ông Triệu : “ nhớ  , nơi những chiếc bình thủy tinh nhỏ  dừng , tất cả đầu bếp ở vị trí đó đều    vòng chung kết.”
Ông Triệu   xong, ông Chu với ông Trương cũng nghĩ đến điều .  , hễ thí sinh nào  ở vị trí cái bình thuỷ tinh  dừng , thì  một ai   vòng chung kết.
Chuyện  chứng minh điều gì?
Ông Chu cũng vỗ đầu, : “ nhớ  ,    một thí sinh trong  đó, là đầu bếp  dày dặn kinh nghiệm, nhưng hôm nay món gà Cung Bảo mà ông  nấu   mặn,   nếm là  ngay  cho quá nhiều muối.  một đầu bếp dày dặn kinh nghiệm   mắc  sai lầm cơ bản như  chứ.”
“ cũng quen một đầu bếp trong  đó, tài năng của    tệ, nhưng hôm nay hương vị món ăn   nấu     lắm, kém  trình độ ngày thờng của  .  còn tưởng rằng vì   căng thẳng, nên khi nấu ăn  run tay mới cho quá nhiều dấm nữa. Bây giờ thì   , chắc là do mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ  giở trò.”
Lưu Đại Ngân cũng : “Các   xem,   trong mấy cái bình thuỷ tinh  đều đặt gia vị ? Mấy thí sinh   đổ thêm gia vị  món ăn, hương vị của món ăn mới  .”
“ mà cũng lạ,   bản lĩnh như  thì tham gia cuộc thi đầu bếp nho nhỏ   gì nhỉ? Mọi   xem,  bản lĩnh  ,    g.i.ế.c  thì cũng  ai , tham gia cuộc thi đầu bếp   gì chứ?” Lý Tam Thuận  máy tính .
Lý Tam Thuận   xong,  trong phòng  cảm thấy đáng sợ hơn.
 ,    bản lĩnh như ,  thể khiến  khác       gì, cho dù    g.i.ế.c  trong đám đông thì cũng  ai  thấy,  ai nghi ngờ…
Giọng ông Triệu  run: “Tuy rằng mùa thi   là mùa thứ ba , nhưng cuộc thi của chúng   tính là cuộc thi lớn, cũng   danh tiếng ở tỉnh thành. Người   bản lĩnh như , thì   tới chỗ chúng  nhỉ? Chúng  đều là  bình thường,  gì để   mưu cầu chứ?”
Ông Chu, ông Trương và Tiểu Trịnh đều run lẩy bẩy, rõ ràng thể hình của ba  đều  nhỏ, lúc   hết sức đáng thương.
Tiểu Trịnh vô cùng sốt ruột, : “Thầy ơi, chúng     bây giờ? Hay là coi như  xảy  chuyện gì hết?”
“Chúng  coi như  xảy  chuyện gì   ? Nếu như    chúng   phát hiện  bí mật của  , liệu   … Liệu    g.i.ế.c chúng  diệt khẩu  nhỉ? Anh   bản lĩnh như , dù g.i.ế.c chúng  diệt khẩu cảnh sát cũng  phát hiện …” Lý Tam Thuận .
Lời ông   vô cùng  lý, nếu bọn họ    diệt khẩu thật, sợ là cảnh sát cũng  phát hiện  , cuối cùng chỉ  thể tính là chuyện ngoài ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-394-phao-hoi-trong-truyen-he-thong-12.html.]
Căn phòng   nữa rơi  trầm mặc.
Cuối cùng, Lưu Đại Ngân : “Nước  là quốc gia xã hội chủ nghĩa,   tin  yêu ma quỷ quái. Đã xảy  chuyện như  , chúng  báo cảnh sát .”
“Báo cảnh sát?”
Người trong phòng đều  Lưu Đại Ngân.
Vân Chi
Báo cảnh sát chuyện kiểu , cảnh sát  quan tâm ?
Trong căn phòng , Lưu Đại Ngân  địa vị cao nhất,  bà   báo cảnh sát,  còn  đều bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về khả năng .
“Người   bản lĩnh lớn như ,     là    bình thường . Nếu   dùng bản lĩnh của   việc đúng đắn thì   gì, nhưng nếu bản lĩnh  dùng sai đường,  thì sẽ khiến xã hội  hỗn loạn. Dân chúng bình thường như chúng   giải quyết   như , chúng  cứ báo cảnh sát để quốc gia tới giải quyết chuyện  .” Lưu Đại Ngân .
Lưu Đại Ngân   lý, chuyện như  cứ giao cho quốc gia xử lý thì hơn, lực lượng quốc gia mạnh mẽ như , chắc chắn sẽ  biện pháp đối phó với  .
Thầy của Tiểu Trịnh vẫn  yên tâm: “Cảnh sát sẽ để ý đến chuyện như  ? Hơn nữa, chuyện  cảnh sát bình thường cũng  giải quyết .”
“Việc  cứ giao cho .” Lưu Đại Ngân : “ quen một vị cảnh sát, cấp bậc của đối phương  cao, còn quen  lực lượng bảo vệ an  quốc gia, chúng   thể gọi cho  .”
“Có quen  lực lượng bảo vệ an  quốc gia ? Vậy thì  quá . Tổng giám đốc Lưu, chị mau gọi điện thoại cho đối phương .”
Lưu Đại Ngân cầm điện thoại lên, bấm một dãy . Chuông điện thoại  kêu hai tiếng     máy.
“Alo, cảnh sát Từ  ? Chỗ chúng  xảy  chút chuyện  giống bình thường,   thể tới nơi  một chuyến ? Vâng, , là chuyện   bình thường,  tiện báo cảnh sát… Vâng, chúng  ở…” Lưu Đại Ngân   địa chỉ, còn  thêm: “Cảnh sát Từ, chúng  cũng     về việc ,  cứ tới là … Tạm thời  đừng  cho  khác nhé, chuyện   quỷ dị. Vâng, chúng  chờ  tới.”
Buông điện thoại, Lưu Đại Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng bầu  khí trong phòng nghỉ   hơn một chút. Tiểu Trịnh rót cho mỗi  trong phòng một chén nước,  hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, thầy, chúng  vẫn tiếp tục khoá trái cửa ạ?”
Lưu Đại Ngân uống một ngụm nước ấm, : “Mở cửa  , cảnh sát Từ sắp tới .”
Lý Tam Thuận bấm vài cái  máy tính, xem  đoạn phim   một  nữa,  đó : “Sao   cảm giác   quen mắt thế nhỉ?’