“Thủy Sinh, nhà thiết kế Dương Diệu công ty cháu bao nhiêu tuổi ?” Lưu Đại Ngân giả vờ vô tình hỏi.
“Năm nay  tròn ba mươi, cuộc thi   tham gia  là cuộc thi thiết kế trang phục cho  trẻ tuổi, biểu hiện của   trong vòng đấu loại cũng  tệ lắm,   chừng còn lấy  thứ tự  tồi.”
Trương Thủy Sinh còn  thêm: “Dương Diệu   sinh viên  nghiệp trường thiết kế, mà là    thiên phú trong ngành , kiểu sinh  để dành cho cái ngành .”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân khích lệ: “Là cô gái  chăm chỉ  chịu  khổ cực.”
Không  sinh viên  nghiệp trường thiết kế,  giành  vị trí nhỏ trong công ty của Trương Thuỷ Sinh, còn lọt   vòng chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế, chắc chắn ngoài thiên phú  cô  còn  chăm chỉ.”
Nếu như   Từ Mạn Mạn ,   chừng cô  thật sự lấy  vị trí  trong cuộc thi , bởi Từ Mạn Mạn  chép ý tưởng của cô   ban giám khảo khen ngợi  nhiều.
Không ngờ Trương Thủy Sinh   ha ha, : “Dì Lưu, Dương Diệu   con gái, là con trai.”
“Con trai?” Lưu Đại Ngân  kinh ngạc: “Nghe tên của cậuấy, dì còn tưởng là con gái chứ.”
Lưu Đại Ngân  sang nước F, chắc chắn  mang theo một nhân viên phiên dịch. Khi bà  đang định tìm phiên dịch, thì Trương Thuỷ Sinh gọi điện thoại tới: “Dì Lưu, dì đừng lo mấy chuyện tìm phiên dịch gì đó, cháu  hết . Vé máy bay cháu cũng đặt , đến hôm đó dì chỉ cần mang theo hành lý của dì với Xuân Sinh là .”
Không ngờ Thủy Sinh  chuẩn  xong hết , Lưu Đại Ngân đang định  câu cảm ơn thì Trương Thuỷ Sinh   : “Dì Lưu, chỉ là chuyện tiện tay thôi, dì đừng cảm ơn cháu.”
Thời gian trôi qua  nhanh,      đến ngày xuất phát.
Khương Xuân Sinh là  hưng phấn nhất. Tuy rằng    từng  nước ngoài du lịch, nhưng       xem cuộc thi thiết kế thời trang mà,   chừng còn gặp  nhà thiết kế nổi tiếng  chứ.
Trương Thủy Sinh mua cho ba  bọn họ vé hạng VIP, còn nhân viên thì  khoang hạng thương gia.
Lưu Đại Ngân cũng gặp  Dương Diệu, là một   qua  vẻ  dễ thẹn thùng.
Vì   nước ngoài , Khương Xuân Sinh  chuẩn   đầy đủ, thậm chí còn mang theo một chiếc máy ảnh.
Chiếc máy ảnh  là quà Lưu Đại Ngân tặng cho    sinh nhật mười tám tuổi.
Năm mười sáu tuổi    mê chụp ảnh, cứ rảnh rỗi là  đeo máy ảnh lên cổ, đạp xe đạp  khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong tỉnh tình.
Sau khi lên đại học,   vẫn giữ  sở thích , cứ rảnh rỗi là  cầm máy ảnh  chụp ảnh dạo ở Kinh Thị.
“Bà ngoại, nếu gặp  thần tượng của cháu thì   mấy,   chừng bà cháu  còn  chụp ảnh chung với  .”
“Nếu ngời    chụp ảnh chung với cháu thì ?”
“Ừ nhỉ.” Khương Xuân Sinh  mất mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-420-phao-hoi-trong-truyen-em-be-dang-yeu-4.html.]
Trương Thủy Sinh an ủi  : “Xuân Sinh,   thần tượng của cháu  đồng ý ký tên cho cháu thì ?”
Nghe  Khương Xuân Sinh  vui mừng: “Vâng.”
Lưu Đại Ngân  tuổi lớn, mới  chuyện một lát  cảm thấy  buồn ngủ. Bà  kéo rèm ,  lâu   ngủ .
Lưu Đại Ngân  từng tới nước F, ấn tượng của bà  về nơi  là con gái ở nơi đây ăn mặc  thời thượng.
Ngày thứ ba mới bắt đầu thi đấu,  máy bay thời gian dài như  Lưu Đại Ngân     hết, chỉ  nghỉ ngơi tại khách sạn.
Bà   tĩnh dưỡng đủ tinh thần để “đánh giặc”.
Ngày hôm  Trương Thủy Sinh bận  gặp đối tác  ăn, Lưu Đại Ngân  Khương Xuân Sinh kéo  ngoài chơi nửa ngày.
Ra ngoài chơi quan trọng nhất là gì, đương nhiên là tiêu tiền .
Lưu Đại Ngân mua một chiếc đồng hồ, định  quà sinh nhật tặng cho Khai Nguyên.
Hôm diễn  cuộc thi thiết kế, Lưu Đại Ngân ăn mặc  chỉnh tề. Để  đủ tinh thần và sức lực đối phó với Từ Mạn Mạn, bà  còn cố ý ăn thêm một bát cơm.
Ăn no mới  sức  việc.
Nơi diễn  cuộc thi là một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố Fence,   thị trấn nhỏ  là quê nhà của một nhà thiết kế thời trang trứ danh, ở chỗ  còn  một trường dạy về thiết kế  nổi tiếng.
Chín giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu. Hơn tám giờ bọn họ mới tới nơi. Dương Diệu bận sửa soạn  tác phẩm dự thi của , Trương Thủy Sinh thì bận   quen xã giao, bởi  tới tham gia cuộc thi  đều là  trong ngành thời trang cả.
Lưu Đại Ngân dẫn Khương Xuân Sinh  dạo khắp nơi, để tìm Từ Mạn Mạn.
Không lâu , bà   khoá chặt một , bởi vì cả sân thi đấu  chỉ  đối phương là mang theo một đứa nhỏ.
Lưu Đại Ngân chậm rãi  bộ qua đó, Từ Mạn Mạn    dặn dò con trai : “Tiểu Bảo, lát nữa khi  lên sân thi đấu, con  ngoan ngoãn  trong hậu trường,    lung tung  đó,  ?”
Từ Tiểu Bảo mặc một bộ tây trang nhỏ màu xanh lam, bên trong còn mặc áo sơ mi trắng,  chân đeo giày da. Nhìn các ăn mặc của  bé, cuối cùng Lưu Đại Ngân  tin Từ Mạn Mạn     đủ tư cách . Trời nóng như  còn cho con trai ăn mặc kểu ,  sợ  bé nóng quá sẽ mọc rôm sảy ?
Trong tay Từ Mạn Mạn xách theo một cái va li, Từ Tiểu Bảo  bên cạnh cô . Nghe   dặn dò,  bé gật đầu  mất kiên nhẫn: “Con  .”
Thấy Từ Mạn Mạn dẫn Từ Tiểu Bảo  một căn phòng trong hậu trường, Lưu Đại Ngân cũng tìm một cái ghế  xuống nơi gần đ: “Xuân Sinh, bà mệt , cháu  xem một  .”
“Bà ngoại, bà  đây một    ?”
“Sao   ? Xung quanh đều là , cháu còn sợ bà xảy  chuyện gì ? Lát nữa chúng  gặp  ở chỗ  của .”
Lưu Đại Ngân   ghế,  chằm chằm  cánh cửa phòng Từ Mạn Mạn bước , đợi một lúc lâu, cuối cùng Từ Mạn Mạn cũng  ngoài,  về phía phòng vệ sinh.