Sau khi tỉnh , Lưu Đại Ngân đeo dép lê ,  đến  cửa sổ   vườn hoa.
Bên ngoài, tuyết đang bay lả tả. Khai Ngọc, Khai Duyệt mặc áo lông vũ, mỗi  cầm một cái xẻng, đang đắp  tuyết.
Lưu Đại Ngân nhớ rõ, quyển sách  , Tề Dĩ An  về từ nhà bạn học  lúc chín giờ tối, hiện tại vẫn còn sớm, đợi ăn cơm chiều xong bà  sẽ  ngoài với Lý Tam Thuận.
Lưu Đại Ngân  cảm thấy Tề Dĩ An là  ,   chỉ là một  bé xui xẻo  bà cụ  hại tan cửa nát nhà mà thôi.
Rõ ràng bà cụ  tự  té ngã, nhưng  khăng khăng  là Tề Dĩ An va  bà , chỉ vì  nhà họ Tề trả tiền thuốc men.
Con trai nhà    bụng cứu bà , bà   cảm ơn thì thôi, còn bôi nhọ  cứu  chỉ vì tiền thuốc men. Như  còn  tính, vì nhà họ Tề  thể lập tức lấy  đủ tiền, bà  còn bảo con trai con gái  đến nhà họ Tề  ầm ĩ.
Loại  gì ?
Theo Lưu Đại Ngân thấy,  như  còn cứu  gì, thà để bà  c.h.ế.t  nền tuyết cho đỡ chật đất còn hơn.
Lưu Đại Ngân tìm thấy Lý Tam Thuận đang chơi đùa với các cháu trong sân, : “Tạm Thuận, ông  đây với ,   chuyện    với ông.”
Lúc đổi giày  khi  nhà, Lý Tam Thuận thuận miệng hỏi: “Đại Ngân,  chuyện gì thế?”
“Tam Thuận,    mơ.”
Lưu Đại Ngân    mơ, Lý Tam Thuận lập tức coi trọng chuyện ,    vô tội trở thành pháo hôi, đợi vợ chồng bọn họ cứu vớt .
Quay  phòng ngủ, khoá cửa , Lưu Đại Ngân   ghế mây ở ban công: “Tam Thuận,    mơ, chuyện trong mơ phát sinh ngay trong tối hôm nay.”
“Đại Ngân, bà kể mau , bà  mơ thấy gì ? Có liên quan đến nhà chúng  ?”
Những   mơ gần đây, Đại Ngân đều mơ thấy chuyện  liên quan với gia đình ,   chuyện    liên quan với gia đình   ?
Lưu Đại Ngân : “Chuyện    liên quan với  nhà chúng , là một học sinh trung học.”
Lưu Đại Ngân kể  tỉ mỉ giấc mơ của  cho Lý Tam Thuận, cuối cùng : “Bà già  đúng là chẳng  .”
Lý Tam Thuận cũng vô cùng căm phẫn, ông   bao giờ gặp      hổ như : “Cái bà già  quá    hổ . Được con nhà   cứu giúp,  bà  còn vu oan hãm hại đối phương như  chứ! Đại Ngân, đợi ăn cơm tất niên xong chúng   ngoài nhé, mang cả máy  phim nữa, để  chứng cho đứa trẻ .”
Lưu Đại Ngân: “Theo  thì, chúng  cũng đừng đỡ bà già , trực tiếp gọi cứu thương đến, để bà    nền tuyết thêm một lúc mới .”
“Đại Ngân, bà  đúng, nhưng mà chúng  vẫn nên mang theo máy  phim, nếu bà già   ăn vạ chúng  thì   ? Trong sách   bà già   ngãở  ?”
“ nhớ rõ địa chỉ mà, đợi ăn cơm chiều xong, cứ  là chúng   dạo,  qua bên đó  chờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-436-vai-chinh-bi-tinh-trong-truyen-cuu-roi-2.html.]
“Được, cứ  như  .”
Bởi vì buổi tối còn  việc  , nên bữa cơm tất niên năm nay sớm hơn bình thường  ít. Khi ăn cơm, Lý Tam Thuận giơ chén rượu lên, : “Sang năm, ông chỉ cầu mong một chuyện thôi, chính là Khai Nguyên  bạn gái. Khai Nguyên, cháu giúp ông thực hiện điều ước   ?”
Vân Chi
Lý Khai Nguyên ngẩng đầu: “Hả? Ông nội, chuyện  cháu cũng  quyết định .”
Lý Lưu Trụ: “Chuyện   con  quyết định ? Có  ít  giới thiệu đối tượng cho con đấy thôi.”
Khai Nguyên   trai   học vấn, gia đình còn  điều kiện, riêng bạn bè của Lý Lưu Trụ thôi cũng   ít   giới thiệu đối tượng cho   , nhưng đều  Lý Khai Nguyên từ chối.
Thấy tuổi tác của con trai càng ngày càng lớn, Lý Lưu Trụ cũng sốt ruột.
Lưu Đại Ngân buông đũa, : “Tam Thuận,  , chuyện của con cháu ông đừng nhọc lòng nữa. Tết nhất đừng  chuyện , chúng  ăn cơm .”
Lưu Đại Ngân  lên tiếng, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều  dám  thêm. Khai Nguyên  Lưu Đại Ngân lộ  nụ  cảm kích.
Ít khi thấy Khai Nguyên giở tính trẻ con như , Lưu Đại Ngân    chọc .
“Được , tết nhất  vui vẻ, trong mấy ngày  chúng   ai  nhắc đến chuyện hôn sự của Khai Nguyên. Lâu lắm thằng bé mới về nhà ăn tết, ông với Lưu Trụ còn nhắc đến chuyện , sợ là sang năm nó  dám về nữa .”
Người một nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên  mật, Lý Lưu Trụ ở nhà trông hai đứa nhỏ, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân    ngoài tản bộ với , lấy máy  phim xong lập tức  ngoài.
Hôm nay là giao thừa, tài xế và  giúp việc trong nhà đều nghỉ , Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận  bộ  khỏi khu tập thể,  đến trạm xe buýt, lên xe  đến gần nơi mà bà già  sẽ  ngã.
Trên xe, ngoài tài xế  chỉ  hai hành khách là Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận.
Đang ngày tết trời còn đổ mưa tuyết, nên   đều ở nhà   ngoài.
Lưu Đại Ngân nhớ rõ nơi bà già   ngã. Thời gian hai  tới nơi tương đối sớm, lúc Lưu Đại Ngân  ngoài là tám rưỡi, xuống xe buýt vẫn  đến chín giờ.
“Đại Ngân,  là chúng  qua quán  bên   một lát .” Lý Tam Thuận chỉ  quán  đèn đuốc sáng trưng cách đó  xa .
Bên ngoài lạnh như , còn mưa tuyết, nếu Đại Ngân  nhiễm  lạnh thì ốm mất.
“Tam Thuận, ông  lạnh ?” Lưu Đại Ngân hỏi.
“Không lạnh,  sợ bà lạnh.”
Hai  bọn họ mặc quần áo  dày, mũ, khẩu trang, găng tay đều  đủ,  lạnh chút nào.
“ cũng  lạnh, chúng  cứ  con hẻm  , chẳng may để lỡ thì  .”