Thấy đến là Lưu Đại Ngân, bà Tiền tươi tắn: “Chị Lưu tới , mau .”
Lần Lưu Đại Ngân đoán sai, trong nhà bác sĩ Tiền vẫn nhiều như . Mẹ con Lưu Đại Ngân phòng, ánh mắt đều về phía bọn họ.
Bác sĩ Tiền cũng ở nhà, ông : “Người tới , xếp hàng nào.”
Sau đó sang với Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, gà nướng chị mang theo dư ? Hàng xóm nhà cũng mua?”
Có mấy đặt , bác sĩ Tiền cách mua gà nướng, cũng mặt dày qua đây.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân: “Có dư.”
Nghe thấy dư, mấy mời tự đến đều thở phào nhẹ nhõm một .
Nếu bà chị mang dư gà nướng tới, bọn họ chỉ thể về tay .
Thời đại , mua thức ăn mặn, đều dậy từ sáng sớm tinh mơ tới Cung Tiêu Xã xếp hàng, dù như , vẫn chắc mua .
Thứ như gà nướng còn là vật phẩm cung ứng giới hạn, nếu quen, xếp hàng từ sáng sớm cũng mua .
Bây giờ thì , cần phiếu thịt, cũng cần xếp hàng, vẫn thể mua một con gà nướng béo múp, nếu bỏ lỡ, chờ tới khi nào.
Lưu Đại Ngân buông túi da rắn, lấy gà nướng ngoài : “Gà nướng to nhỏ khác nhiều lắm, kèm chân gà.”
Có đồng nghiệp của bác sĩ Tiền thất vọng: “Không chân gà ? Phải , chị gái, nhà chị bán riêng chân gà ?”
Cha của thích ăn chân gà, chân gà mua kèm, ông cụ cực thích, con trai đặt gà nướng cố ý dặn con trai, nếu chân gà, nhất định mua chút mang về.
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chân gà đều để nhà ăn.”
Có ba đặt gà nướng, mỗi mua một con, cộng thêm bảy con đặt từ , riêng trong nhà bác sĩ Tiền bọn họ bán mười con gà nướng .
Người mua khỏi, trong nhà chỉ còn hai con Lưu Đại Ngân và nhà bác sĩ Tiền. Lưu Đại gân lấy một thứ gì đó hình tròn bọc bởi bải bố trắng từ trong túi da rắn.
Bà đặt lên bàn, từ từ mở lớp vải , bên trong là một chiếc bình tráng men. Mở bình tráng men , bên trong chứa đầy vừng trắng.
“Bà Tiền, con dâu chị mang thai, chúng ở nông thôn thứ gì , vừng trắng nhà trồng ở vườn rau, chị đừng ghét bỏ.”
Bà Tiền ngờ Lưu Đại Ngân sẽ tặng bọn họ thứ , lập tức vui mừng khôn xiết.
Con dâu bà đỡ nôn nghén, hôm hỏi con bé thích ăn gì, con bé ăn muối vừng, bà nhờ quen ở nông thôn mua một ít, ngờ mua chị gái Lưu tặng .
Bà Tiền từ chối: “Ai nha, thể hổ…”
Lưu Đại Ngân là mặt đoán ý, thấy mắt bà Tiền sáng lên ngăn nổi vui mừng khi thấy vừng trắng, lập tức đối phương thích thứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-44-ngua-giong-phao-hoi-22.html.]
“Chị Tiền.” Lưu Đại Ngân : “Chút đồ nhà , thứ gì đáng giá, nếu chị cần, cũng dám tới thêm phiền toái cho nhà chị.”
Bà Tiền cũng chỉ khách sáo từ chối một câu, thấy Lưu Đại Ngân như , lập tức bảo chồng tìm cái bát sạch tới, đổ hạt vừng trong bát.
Ra khỏi nhà bác sĩ Tiền, Lưu Đại Ngân tìm một góc , móc tiền gà nướng bán trong túi áo, đưa cho con trai.
Lý Lưu Trụ kinh ngạc : “Mẹ, giữ là .”
Lưu Đại Ngân: “Con mau cất kỹ , lát nữa còn việc.”
Lý Lưu Trụ dám tranh cãi với Lưu Đại Ngân ở chỗ , tiền đó ít, nếu để khác thấy sinh ý đồ , thì phiền phức to.
Cất kỹ tiền xong, Lý Lưu Trụ hỏi : “Mẹ, rốt cuộc chuyện gì?”
Lưu Đại Ngân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước về phía : “Lát nữa con sẽ .”
Kiếm một khoản tiền, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nỡ bỏ tiền đến tiệm ăn, ăn một bữa ngon.
bữa ngon , cũng chỉ là tìm một tiệm cơm quốc doanh, gọi một bát mì, ngâm bánh bột ngô mang theo từ nhà.
Hai con cảm thấy mỹ mãn, khen tay nghề đầu bếp tiệm cơm quốc doanh dứt miệng, nấu ăn ngon hơn nhà nhiều.
Việc là đương nhiên, ở nhà khi nấu mì sợi Lưu Đại Ngân chỉ bỏ một chút muối, ngoài thứ gì cũng nỡ cho thêm, mỳ ở tiệm cơm thì khác, kèm mỡ lợn đó.
Chín bỏ mười cũng tính là vị thịt, thể ngon miệng.
Cơm nước xong thời gian còn sớm, Lưu Đại Ngân đến cửa xưởng thêu bán gà nướng.
Lý Lưu Trụ lau miệng xong, cũng đuổi theo.
Ra cửa tiệm cơm, Lưu Đại Ngân dặn dò con trai: “Được , con đừng theo, một đến cửa xưởng thêu bán gà nướng.”
Lý Lưu Trụ ngây ngẩn cả : “Mẹ, là ý gì? Một bán gà nướng? Như , con đồng ý.”
Lưu Đại Ngân phân tích cho con trai: “Rốt cuộc thể mua bán nhỏ , chúng vẫn tin tức chuẩn xác, nếu như cho mua bán nhỏ, chúng quang minh chính đại bán đồ, chẳng là vội vàng đ.â.m đầu họng s.ú.n.g ?”
“Mẹ một , dù đội trật tự bắt , thấy là bà già nông thôn, đại khái bọn họ sẽ động tay động chân, nhưng con là thanh niên trẻ tuổi, chắc chắn bọn họ sẽ tay nặng hơn chút.”
“Hơn nữa, Lưu Trụ, con thể thét to rao hàng, thể cò kè mặc cả, khua môi múa mép với ?”
Lý Lưu Trụ gãi đầu, câu cuối cùng của đúng, từ nhỏ mồm mép của nhanh nhẹn, cò kè mặc cả gì đó với , đúng là .
“Mẹ, nhưng con vẫn yên tâm.”
“Này, thấy chỗ đó ?” Lưu Đại Ngân chỉ góc ngặt cách đó xa, : “Nơi đó góc ngoặt, con ở đó , việc gì là nhất, nếu thật sự bắt, con ở ngoài cũng tiếp ứng.”