Trước khi , Lý Lưu Trụ còn dặn dò   mãi: “Mẹ, con ở ngay chỗ đó,  chuyện gì cứ gọi con.”
Lưu Đại Ngân khoác túi da rắn lên vai: “Gọi con  gì, để con  bắt cùng với  ? Lưu Trụ,    với con một , con ở yên tại đó, đừng nhúc nhích,   chuyện con càng  thể chạy , lỡ như  bắt  tù,  còn chờ con cứu   ngoài đó.”
Lưu Lưu Trụ buồn bực gật đầu: “Mẹ, con  .”
Lúc   cửa xưởng thêu   hai quầy hàng, một quầy bán quần áo, một quầy bán dây buộc tóc, khăn tay, đồ lặt vặt.
Lưu Đại Ngân  một lượt,  khỏi gật đầu, xem  tỉnh thành thật sự cho phép  mua bán nhỏ , nếu    thể ngang nhiên bày quán  cửa xưởng thêu.
Người tỉnh thành tin tức linh thông thật, nếu    mơ giấc mơ , bây giờ vẫn     thể  mua bán nhỏ, chắc chắn lúc  đang ở nhà rầu rĩ vì tiền.
Hiện tại vẫn  tới thời gian  ,  hai sạp hàng  hề  khách mua.
Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn, tất nhiên khiến hai chủ quầy chú ý.
Không   cạnh tranh chứ? Trong lòng hai  đều nghĩ như .
Gà nướng là thức ăn,  thể tùy tiện bày hàng  mặt đất nhỉ? Nghĩ tới điều , Lưu Đại Ngân lập tức vỗ trán, đúng là tính sót .
Bà   cõng túi da rắn lên,  tìm con trai.
“Mẹ,   ?” Lý Lưu Trụ ở trong góc khuất vẫn luôn chú ý tới động đĩnh  cửa xưởng thêu, thấy    về phía bên , vội vàng chạy tới hỏi.
“Ai,  quên mất.” Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn : “Con  mượn cho  một cái bàn nhỏ, nếu  chúng  bày quán thế nào? Đâu thể trực tiếp bày  mặt đất, đúng ?”
“ ,   mượn, là thuê, con bỏ  năm mao tiền, thuê một cái bàn nhỏ là .”
“Con  , .”
Lần  tới tỉnh thành,  một bà lão  bụng cho Lý Lưu Trụ một chén nước, nhà bà lão  cách nơi   xa, Lý Lưu Trụ quyết định tới nhà bà  mượn bàn.
Quá trình  thuận lợi, Lý Lưu Trụ  bỏ  năm mao tiền thuê một cái bàn, bà lão lập tức sảng khoái đồng ý ngay.
Sợ một  Lý Lưu Trụ  vác nổi cái bàn, bà cụ còn khiêng đỡ  qua bên .
Một cái bàn nhỏ như , Lý Lưu Trụ giơ tay là  thể khiêng lên,   thể  khiêng nổi, thật  là bà lão sợ  lừa đảo,  qua bên   một cái mới yên tâm.
Thấy con trai và bà lão khiêng một cái bàn nhỏ vuông vức tới, Lưu Đại Ngân vội vàng đón tiếp.
“Chị gái, cảm ơn chị, chúng  là  ngoài tới, lên tỉnh thành bán đồ,   bàn đúng là bất tiện thật, cảm ơn chị nhiều lắm.” Lưu Đại Ngân   cảm ơn, thuận tay nhận lấy chiếc bàn từ con trai .
Bà cụ liên tục xua tay: “Không cần cảm ơn,  ngoài  ai là  gặp khó, giúp  thì giúp.”
Lý Lưu Trụ kéo cái bàn trong tay Lưu Đại Ngân: “Mẹ, để con mang qua cho .”
“Không cần, cái bàn   nặng.”
Vân Chi
“Mẹ.” Lý Lưu Trụ khăng khăng khiêng bàn qua: “Mẹ còn túi da rắn, để con mang qua cho .”
Bà cụ ở bên cạnh cũng  vun : “Để con trai cô mang qua , nó còn trẻ,  sức khỏe.”
Hiện tại  cửa xưởng thêu vẫn   , Lưu Đại Ngân thấy  mới đồng ý.
Lý Lưu Trụ xếp gọn bàn xong, nhỏ giọng : “Mẹ, con  đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-45-ngua-giong-phao-hoi-23.html.]
Lưu Đại Ngân vẫy tay đuổi : “Đi .”
Bàn gỗ đặt cách quầy bán quần áo  xa,  bán hàng đeo một chiếc mắt kính cực to, cực khoa trương,   mặc áo sơ mi bông,  qua  quái dị.
Lưu Đại Ngân tháo túi da rắn xuống, vẫn  bỏ gà nướng ,  trẻ tuổi   tới gần: “Chị gái, chị bán gì thế? Thơm thật đấy.”
Chủ quán hàng khác cũng vểnh tai lắng , thấy  trẻ tuổi   thơm thật đấy mới thả lỏng, xem    đối thủ cạnh trai.
Dù  hiện tại cũng   ai,    tới bắt chuyện với Lưu Đại Ngân.
“Chị gái, chị bán gì thế? Thơm thật đấy.”
Lưu Đại Ngân mở giấy dầu, lộ  một con gà nướng.
Hai  bán hàng đồng loạt hít một .
Thơm, con  nó thơm, chỉ mùi hương  thôi cũng ăn thêm  ba bát cơm .
Hai vị chủ quán  hẹn mà cùng hít sâu một . Chủ quán bán đồ lặt vặt : “Chị gái,  họ Trần, chị gọi  Đại Trần là . Cậu  họ Trương,  gọi   là Tiểu Trương, hai chúng  đều là  tỉnh thành, chị gái xưng hô thế nào?”
Lưu Đại Ngân  dọn xong một con gà nướng: “ họ Lưu, hai  gọi  chị Lưu là .”
“Chị Lưu, gà nướng của chị thơm thật đấy,  chảy cả nướng miếng .” Tiểu Trương  .
Lưu Đại Ngân trêu  : “Hay là  mua một con về nếm thử . Gà nướng nhà  là tay nghề tổ tiên truyền xuống, năm xưa là cống phẩm trong cung đó.”
Tiểu Trương vội vàng xua tay: “Chị gái,  vẫn  mở hàng .”
Lưu Đại Ngân: “Vậy chờ  mở hàng  mua nhé, chị giữ cho  một con.”
Đại Trần  : “Chị Lưu, chị  buôn bán thật đấy.”
Lưu Đại Ngân: “Xem   kìa. Đại Trần,   bút chì, đồ dùng học tập gì đó ? Bao nhiêu tiền?”
Đại Trần gãi đầu: “Không  bút chì, nhưng mà  bút máy với bút bi.”
Lưu Đại Ngân  bút chì, bút máy… Lưu Đại Ngân cũng , còn bút bi  là cái gì?
Lưu Đại Ngân vô thức hỏi  khỏi miệng.
Đại Trần nhanh chân  về quầy hàng, lấy một chiếc bút bi mang tới cho Lưu Đại Ngân xem: “Chị gái, chị xem, đây chính là bút bi, dùng nó  chữ  khác bút máy lắm, nhưng tiện lợi hơn bút máy nhiều, cũng khoogn cần bơm mực,   giới trẻ hoan nghênh.”
Lưu Đại Ngân hỏi: “Bao nhiêu tiền một chiếc?”
Đại Trần: “Sáu mao tiền.”
Lưu Đại Ngân chép lưỡi: “Đắt  .”
“Không đắt,” Đại Trần : “Thứ  rẻ hơn bút máy  nhiều .”
Lưu Đại Ngân nghĩ một chút,  hỏi: “Cậu   bút chì thật ?   mua hai mươi chiếc.”
Lưu Đại Ngân   chữ, ở nhà còn  cảm thấy gì, nhưng  hai  tới tỉnh thành cuối cùng bà   nhận   mắt như mù nguy hiểm đến mức nào .
Đợi    về, bà  sẽ túm chồng  theo, cùng học con trai chữ , bây giờ là mùa đông, công việc đồng áng  nhiều lắm, đúng lúc  thời gian rảnh rỗi.