Giữa trưa Khai Nguyên mới đến nơi. Khi nhận  điện thoại của cha ,   lập tức thu dọn đồ đạc, xin lãnh đạo cho nghỉ,  lái xe đến tận nơi .
Ai ngờ  đường  xe   hỏng, lãng phí  ít thời gian, nên khi đến bệnh viện  là giữa trưa .
Gặp ông bà nội và  , Khai Nguyên an ủi bọn họ một lúc,  hỏi thăm tình hình của Khai Lâm. Sau khi hỏi thăm rõ ràng, thì nắm lấy tay Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, an ủi: “Ông bà nội, cha,   đừng quá lo lắng, Khai Lâm… Khai Lâm sẽ   , con tin Khai Lâm sẽ tỉnh .”
Hiện tại mắt Lý Lưu Trụ  sưng lên : “Cha cũng tin chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh , chúng  ở đây chờ thằng bé.”
Lại đến thời gian thăm hỏi,   Lưu Đại Ngân  cùng Khai Nguyên. Đầu tiên bọn họ đều chỉnh máy ghi âm  nạp đầy điện về mức âm lượng thích hợp,  đặt bên gối đầu của Khai Lâm. Sau đó  nắm lấy tay Khai Lâm,  chuyện một lúc lâu.
  lúc , Lưu Đại Ngân cảm thấy ngón tay của Khai Lâm khẽ cử động. Bà  mở to mắt,  chằm chằm  tay  , nhưng    thấy gì.
Vừa  là ảo giác ?
Khai Nguyên đang  chuyện với em trai cũng cảm nhận  tay của em trai  bỗng dưng cử động.
Cậu  vội  với Lưu Đại Ngân: “Bà nội hình như tay của Khai Lâm  khẽ cử động.” 
“Thật  Khai Nguyên? Cháu   lầm chứ? Tay Khai Lâm thật sự cử động?” Lưu Đại Ngân vội lau nước mắt, sốt sắng hỏi .
“Bà nội,   cháu  thấy, mà là cảm nhận. Vừa  cháu nắm tay Khai Lâm, cảm giác tay thằng bé khẽ cử động,  là do cháu quá mong Khai Lâm tỉnh  nên xuất hiện ảo giác?”
Lý Khai Nguyên dụi mắt , mở to mắt  chằm chằm  tay em trai, hy vọng bàn tay   cử động một cái.
 mà  như   mong , tay Lý Khai Lâm  nhúc nhích thêm một  nào nữa.
“Khai Nguyên, cháu cảm nhận  sai . Vừa  bà cũng cảm nhận  ngón tay của Khai Lâm khẽ cử động.” Lưu Đại Ngân    , : “Khai Lâm, Khai Lâm, bà là bà nội của cháu đây, nếu cháu   tiếng bà nội, thì cử động tay   nữa  , Khai Lâm?”
Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên  chằm chằm  dám chớp mắt, cứ như  nắm lấy tay Lý Khai Lâm đang   giường. Thời gian trôi qua  chậm, với Lưu Đại Ngân mà , mười mấy giây  giống như mấy chục phút .
Cuối cùng  phụ sự kỳ vọng của hai , tay Lý Khai Lâm  khẽ cử động.
Lưu Đại Ngân vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khai Lâm, gọi: “Bác sĩ, bác sĩ,  tới đây mau, cháu trai  tỉnh .”
Lý Khai Nguyên cũng lớn tiếng kêu lên, mất sạch dáng vẻ bình tĩnh thong dong ngày thường: “Bác sĩ, tay em trai  cử động . Bác sĩ, mau tới đây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-457-phao-hoi-trong-truyen-xuyen-sach-9.html.]
Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên  phòng  chuyện với Lý Khai Lâm, những  còn  đều ghé mắt  cửa kính   bên trong.
Tuy rằng bọn họ    Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên đang  gì, nhưng bọn họ chắc chắn Khai Lâm  xảy  chuyện, nếu  hai  sẽ  kích động như .
Người nhà bệnh nhân đang  trong phòng ICU kích động đến mức  quan tâm đến dáng vẻ như , còn  thể vì điều gì?
Vân Chi
Chẳng lẽ là...
Trong đầu   đều hiện lên một ý nghĩ thống nhất, nhưng mà  ai   ngoài.
Sợ lỡ  , sự thật  trái ngược sẽ khiến   đau lòng hơn.
Y tá chạy tới đầu tiên, cô   chỉ   chiếc máy bên cạnh Khai Lâm,  lập tức gọi bác sĩ.
Bác sĩ chạy tới  nhanh, y tá kéo Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên sang bên cạnh: “Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân,  nhà  ngoài  .”
Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên vội gật đầu, lập tức rời khỏi phòng ICU,   thêm câu nào.
Lúc hai  bọn họ  ngoài, dù là  nhà  là chiến hữu của Khai Lâm, tất cả đều chạy tới.
 mà nhiều  như    ai mở miệng  câu nào,  ai hỏi thăm tình hình của Khai Lâm, tất cả đều dùng ánh mắt chứa đầy hy vọng  hai .
Lưu Đại Ngân    , : “Ban nãy, ban nãy khi  và Khai Nguyên đang  chuyện với Khai Lâm, thì đột nhiên tay thằng bé khẽ cử động. ban đầu  còn tưởng rằng vì  quá  Khai Lâm tỉnh  nên xuất hiện ảo giác,  ngờ Khai Nguyên cũng cảm nhận  tay của Khai Lâm khẽ cử động. Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra cho thằng bé.” 
“Mẹ, thật chứ? Tay của Khai Lâm thật sự  cử động?” Đột nhiên Lý Lưu Trụ tự tát mạnh  mặt ,  như kẻ ngốc: “Mẹ, là thật,   con đang  mơ. Cha , chắc chắn… Chắc chắn Khai Lâm của chúng  sẽ   .”
Nói xong Lý Lưu Trụ ôm lấy Lưu Đại Ngân mà . Những  khác trong nhà họ Lý cũng lau nớc mắt.
Cuối cùng chiến hữu của Khai Lâm  khuyên nhủ: “Ông bà nội, chú Lý,  ngời đừng . Khai Lâm tỉnh  là chuyện , chúng   vui mừng chờ đợi Khai Lâm tỉnh táo   mới đúng.”
Lý Lưu Trụ lau sạch nước mắt,  : “ đúng, cháu   đúng. Cha, , chúng  đừng  nữa, chúng   vui mừng chờ Khai Lâm tỉnh .”
 mà   còn   hết câu, một giọt nước mắt   cố gắng  rơi xuống .
Lý Lưu Trụ  vội vàng lau khô nước mắt.