Đại Trần với Tiểu Trương gặm từng miếng chân gà, giọng hàm hồ  rõ: “Chị gái, chị hỏi .”
Lưu Đại Ngân hỏi  vấn đề   suy nghĩ từ : “ thấy tỉnh thành  thêm vài nhà bán đồ lặt vặt,  thấy  cảnh sát và đội trị an bắt , quốc gia cho tư nhân buôn bán  ? Sao bên chỗ chúng     tin tức gì?”
Đại Trần nuốt miếng thịt trong miệng, giải thích nghi hoặc cho Lưu Đại Ngân: “Tỉnh thành phát  văn kiện,  cho phép thanh niên trí thức phản thành và nhân dân nhàn tản trong xã hội  mua bán nhỏ, nhưng   phép đầu cơ trục lợi.”
Lưu Đại Ngân nghi hoặc hỏi: “Buôn bán còn   đầu cơ trục lợi? Sao  cho phép    cho phép?”
Tiểu Trương: “Chuyện   xem mức độ, nếu chị  mua bán lớn,  chẳng  là đầu cơ trục lợi ? Giống nhà chị, mang đồ gì đó do chính    bán,  là mua bán nhỏ.”
“Còn nữa…”
Đại Trần  gặm hết thịt  chân gà, ngậm cả cái chân  miệng,  giọng lủng bủng: “Chỉ cho phép  một nhà ,   thuê công nhân.” 
“A, hóa  là như .” Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục.
Lưu Đại Ngân chăm chú lắng , mang tới cho Đại Trần cảm giác thỏa mãn,    tiếp tục phổ cập: “Tỉnh chúng  ở trong nội địa, mới bắt đầu cho phép cá nhân buôn bán, thật  vùng duyên hải phía nam  bắt đầu từ năm  , còn xây dựng đặc khu kinh tế.”
“Đặc khúc?” Lưu Đại Ngân nghi hoặc khó hiểu: “Đặc Khúc   một loại rượu ? Phía nam tự  nấu rượu mang  bán ?”
Nghe Lưu Đại Ngân  câu , cả Đại Trần và Tiểu Trương đều  ha ha.
Đại Trần  đến mức phun cả xương chân gà trong miệng  ngoài.
Anh   dậy định nhặt lên, Lưu Đại Ngân nhanh tay đưa cho   một chiếc chân gà khác.
Đại Trần  hì hì  ngừng: “Ngại quá ngại quá.”
Tuy  như , tay     hề tàm dừng, kết quả chân gà mau chóng chui  miệng.
Con  nó, chân gà của chị gái  đúng là thơm thật, ăn một   ăn hai,  giữ thể diện cũng  giữ .
Vân Chi
Cho Đại Trần xong, Lưu Đại Ngân  cho Tiểu Trương một chiếc.
Tiểu Trương  câu cảm ơn, nhận lấy nhưng  ăn, mà dùng một tờ báo cũ gói cẩn thận.
Đại Trần hỏi  : “Mang về cho ông nội  ?”
Tiểu Trương gật đầu,   tiếp.
Đại Trần mải ăn, Tiểu Trương   giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Chị gái, đặc khu chứ   Đặc Khúc, tên đầy đủ là “Đặc khu kinh tế”,  cao thâm chắc chị cũng  hiểu, tóm  ý tứ chỉ  một, chính là cho phép buôn bán, cho phép  buôn bán lớn,  nhất là bán hàng  nước ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-47-ngua-giong-phao-hoi-25.html.]
Đại Trần chỉ sang Tiểu Trương: “Cậu    quen từng  qua đặc khu,   cảnh nơi đó khác chúng  nơi , chúng   buôn bán nhỏ  đôi khi vẫn  vụng trộm, nơi đó , một nửa  đều là dân buôn.”
Lưu Đại Ngân  mê mẩn,  nhịn  mở miệng hỏi tiếp: “Vậy nửa còn  thì ? Vẫn trồng trọt   công việc khác?”
Tiểu Trương: “Một nửa còn  … Đang chuẩn  buôn bán đó.”
Đại Trần gặm chân gà xong, lấy chai nước của   rửa tay: “Đợi  xử lý xong  hàng trong tay,  cũng tới đặc khu xem thử.”
Lưu Đại Ngân ghi nhớ từng từ từng chữ Đại Trần và Tiểu Trương , cũng khát khao ngày nào đó  cũng  thể tới đặc khu mở rộng tầm mắt.
Nếu  một ngày gà nướng nhà   thể  mua bán lớn,  thể xuất khẩu  nước ngoài thì   mấy.
Lưu Đại Ngân chỉ nghĩ một chút,  kích động  chịu nổi, cả  tràn đầy tinh thần.
Gà nướng nhà   ngon, dựa    thể mở rộng buôn bán,  thể xuất khẩu  nước ngoài.
Người nước ngoài cũng  mắt  miệng, cũng ăn lương thực, gà nướng nhà  ngon như , còn sợ bọn họ  thích ăn ?
Trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán, nên càng  hỏi thăm tin tức từ Đại Trần và Tiểu Trương.
Đại Trần, Tiểu Trương ăn ké chột , hơn nữa mấy tin tức  tùy tiện  ngóng là ,  gì  giấu ,   thuận nước đẩy thuyền giao lưu tạo quan hệ.
Vì thế Lưu Đại Ngân    nhiều tin tức, ví dụ như  buôn bán   giấy phép buôn bán, nhưng mà  tỉnh thành ,   giấy phép buôn bán cũng  nhiều lắm.
Như Đại Trần và Tiểu Trương, cả hai đều  .
Lại ví dụ như cá nhân buôn bán, phía chính phủ gọi là kinh doanh hộ cá thể.
 mà chỉ ở tỉnh thành, đội trật tự mới mắt nhắm mắt mở với   buôn bán nhỏ,  tra xét gì, còn ở huyện thành phía , đội trật tự vẫn tra xét  nghiêm, nếu   giấy phép buôn bán, đa phần đều  coi là đầu cơ trục lợi, bắt .
Cuối cùng, Đại Trần   vẻ thần bí  với Lưu Đại Ngân: “Chị gái,    rốt cuộc  thể buôn bán  , lãnh đạo cấp cao vẫn đang tranh luận đó. Cho nên   giấy phép buôn bán  , vẫn  suy nghĩ thêm chút nữa, dù  đối với  bày quán như chúng , tỉnh thành cũng  kiểm tra nghiêm khắc.
“Hơn nữa…”
Đại Trần bổ sung: “Làm giấy phép buôn bán bắt buộc  dựa  loại hàng hóa đăng ký  đó, thứ gì cũng bán như , cũng  cách nào  giấy phép buôn bán.”
Mãi cho tới giờ xưởng thêu   buổi chiều, Lưu Đại Ngân mới bán  thêm ba con gà nướng.
Bán coi như  ít, trong lòng Lưu Đại Ngân  cảm thấy đủ. Bà  dậy thu sạp,   nơi khác bày quán.
Đại Trần với Tiểu Trương cũng thu sạp.