Xem náo nhiệt  ít, nhưng mua gà nướng   ai.
Lưu Đại Ngân  nhụt chí chút nào, tiếp tục rao hàng.
Vân Chi
 lúc   vài  đẩy đám đông ,  đến  mặt Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân  dậy, mấy   ăn mặc thống nhất, chế phục màu lam, tay trái đeo băng đô màu đỏ.
Bà    chữ, tất nhiên  nhận  mấy chữ   băng đô màu đỏ  là gì.
Có điều qua sắc mặt và thái độ của mấy  ,  lẽ bọn họ là  của đội trật tự. 
Sắc mặt Lưu Đại Ngân bình tĩnh như thường, hỏi: “Đồng chí, các   chuyện gì ?”
Người dẫn đầu  đến  sạp hàng của Lưu Đại Ngân, chỉ  gà nướng và túi da rắn  bàn,  lệnh cho  phía : “Thu  hết mấy thứ .”
Trên mặt Lưu Đại Ngân   chút biểu cảm sốt ruột nào, giả vờ  hiểu ý của  đàn ông ,  hỏi: “Đồng chí, các  là ai? Làm cái gì ?”
Người đàn ông dẫn đầu còn tưởng rằng Lưu Đại Ngân sẽ càn quấy, la lối  lóc, thấy thái độ của bà  bình thản như , giọng   khỏi mềm : “Chúng  là đội trị an tỉnh thành,   cử báo chị đầu cơ trục lợi.”
Lưu Đại Ngân khó hiểu hỏi: “Không   thông báo cho phép  mua bán nhỏ ?  bán đồ nhà ,  vẫn là đầu cơ trục lợi? Tỉnh thành cũng   khác bày quán mà, chẳng lẽ tất cả đều là đầu cơ trục lợi.”
“Chị  giấy phép buôn bán ? Nếu    thì chỉ  thể mời chị  theo chúng  một chuyến.”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Đồng chí, giấy phép buôn bán là gì?   ,   theo , là  thể  giấy phép buôn bán đúng ?”
Đội trưởng đội trị an: “Chúng   quản lý việc  giấy phép buôn bán, thứ  chị nên  tới chính phủ địa phương .”
Lưu Đại Ngân vui  hớn hở, : “Vâng, đợi  khỏi đội trị an các ,  sẽ tới chính phủ huyện chỗ chúng   giấy phép buôn bán, nếu bọn họ  cho phép,  sẽ  các đồng chí ở tỉnh thành bảo, giấy phép buôn bán   ở địa phương.”
Đội trưởng đội trị an: Sao     bài  theo kịch bản chút nào thế nhỉ?
Lý Lưu Trụ ở cách đó  xa,    sắp    dẫn , vội vàng chạy  từ góc tường, nhưng mới chạy  hai bước bỗng nhớ tới lời    dặn,  do dự  dám tiến lên.
Lưu Đại Ngân  phối hợp, đội viên đội trị an cũng  khách sáo: “Chị gái, đồ của chị chúng  cầm  chị tự cầm?”
Lưu Đại Ngân vác túi da rắn lên lưng: “ cầm,  mấy con gà nướng, cũng  nặng.”
Đám  vây xem nhường  một con đường nhỏ, Lưu Đại Ngân  theo  đội trưởng đội trị an, mấy  đội viên đội trị an   bà .
Ai   còn tưởng rằng đội viên đội trị an là vệ sĩ của bà  đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-49-ngua-giong-phao-hoi-27.html.]
Lưu Đại Ngân mới   vài bước, một chiếc xe con  dừng   mặt bọn họ, chặn đường đội trưởng đội trị an.
Hai  từ  xe xuống.
Một  đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội và một  trẻ tuổi, vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ đeo kính.
Đàn ông trung niên mang vẻ mặt tang thương,  giống lãnh đạo  xe  nhỏ, ngược  giống lão nông  rửa mặt rửa tay sạch sẽ  khi  đồng  việc.
Còn vì    đàn ông trung niên  là lãnh đạo, vì ở niên đại , chỉ lãnh đạo mới  thể  ô tô.
Đàn ông trung niên mỉm ,  đội trưởng đội trị an hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người trẻ tuổi phía  ông  đẩy gọng kính, giới thiệu: “Đây là chủ tịch tỉnh.”
Đội trưởng đội trị an  ngờ,  chỉ  bắt một  phụ nữ bán gà nướng thôi,  mà  thể gặp  chủ tịch tỉnh.
Chủ tịch tỉnh vươn tay , bắt tay đội trưởng đội trị an: “Đồng chí, chào .”
Lúc  như  mới phản ứng , đội trưởng đội trị an kích động vươn tay , bắt tay chủ tịch tỉnh: “ là đội trưởng đội trị an  ba duy trì trật tự thuộc trung đội  hai Chu Kiến Quốc, chào chủ tịch tỉnh.”
Chủ tịch tỉnh nở nụ  gần gũi bình dị, hỏi: “Đội trưởng Chu, chị gái    chuyện gì? Định bắt chị   ?”
Chu Kiến Quốc báo cáo: “Chúng  nhận  cử báo,   đầu cơ trục lợi, tới mới thấy, hóa  là chị gái  đang bán hàng ở đây.”
Chủ tịch tỉnh bước về phía  hai bước,  đến  mặt Lưu Đại Ngân, hỏi bà : “Chị gái, chị bán gà nướng ? Vừa xuống xe   ngửi thấy mùi hương .”
Ban đầu Lưu Đại Ngân còn  căng thẳng, cả đời , lãnh đạo lớn nhất bà  gặp chính là chủ tịch huyện, còn là  từ  xa trong đại hội tổng động viên trong huyện,
Bây giờ, một vị chủ tịch tỉnh sống sờ sờ đang   mặt bà ,  Lưu Đại Ngân  thể  kích động?
“ , bán… Bán gà nướng.” Thấy vị chủ tịch tỉnh  cũng một cái mũi hai con mắt, thái độ còn hiền hòa như , Lưu Đại Ngân cũng dẹp bỏ căng thẳng,  chuyện lưu loát: “Tay nghề  gà nướng là tổ tiên truyền xuống,   tỉnh thành  cho phép  mua bán nhỏ, nên   mấy con mang tới tỉnh thành bán.”
Chủ tịch tỉnh    gật đầu, đợi Lưu Đại Ngân  xong, ông  hỏi tiếp: “Lấy nông sản lương thực phụ nhà nông  bán, đúng là   đầu cơ trục lợi.”
Đội trưởng đội trị an ở bên cạnh vội vàng : “Chúng  mang chị  , chủ yếu là vì chị gái    giấy phép buôn bán,   chị  còn hỏi,  tới  để  giấy phép buôn bán.”
Lưu Đại Ngân như vớ  tri kỷ, lập tức tiếp lời đội trưởng đội trị an: “ , thái độ của vị đội trưởng    thiện,    hỏi  tới  để  giấy phép buôn bán, đội trưởng còn giải đáp giúp .”
Sắc mặt chủ tịch tỉnh trở nên nghiêm túc: “Chị gái,   giấy phép buôn bán, đúng là  thể bày quán,  điều…” Ông  đổi giọng, : “Tinh thần dám nghĩ dám  của chị gái ,  đáng khen ngợi.”
Chủ tịch tỉnh xoanh ,  với đám đông vẫn  tan : “Mùng một tháng mười trung ương gửi xuống văn kiện, qua đại hội đại biểu nhân dân  quốc,  quyết định cải cách thể chế kinh tế, cho phép kinh doanh hộ cá thể,  cách khác, bắt đầu từ mùng một tháng mười, cho phép nhân dân nhàn tản   việc  ở thành trấn, nông dân qua ngày mùa,  thể  ăn buôn bán.  tin tưởng,  sự lãnh đạo của nhà nước, chắc chắn cuộc sống của chúng  sẽ càng ngày càng .”