Vốn dĩ Lưu Đại Ngân đang cực kỳ cao hứng,  con trai   thấy Giang Văn Chung  chán ghét nhíu mày một cái: “Con thấy rõ là Giang Văn Chung?”
“Là  .” Không  nhớ tới điều gì, Lý Lưu Trụ gãi cằm : “Cậu  còn  với con đó, nụ  , khiến cả  con  rét mà run.”
Lưu Đại Ngân lạnh lùng hừ một tiếng: “Quan tâm tới    gì, nhà chúng    còn quan hệ với nhà Giang Văn Chung,   gặp  coi như  quen .”
Lý Lưu Trụ: “Con  , .”
Có thể  buôn bán giấy phép, Lưu Đại Ngân mới buông xuống tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng, cả  tràn đầy tinh thần, bước chân mang theo gió.
Bên  Lưu Đại Ngân nhớ lời hẹn với Đại Trần, tìm nhà khách  tỉnh thành ở .
Bên  Giang Văn Chung trằn trọc  giường,  cách nào cũng  ngủ . Cảnh tượng ban ngày  phố  ngừng hiện lên  mắt  .
Sao vận may của Lưu Đại Ngân    như ,  sắp  mang , nửa đường  xuất hiện Trình Giảo Kim,  mà gặp  chủ tịch tỉnh.
Gặp  chủ tịch tỉnh thì thôi,  mà còn  khen ngợi một phen chủ tịch tỉnh còn hứa hẹn giúp bà   giấy phép buôn bán.
Rõ ràng đời   giống đời .
Ở đời , lúc   nhà họ Lý vẫn đang ở quê quán  ruộng, bán mặt cho đất, qua mười mấy năm Lý Lưu Trụ mới  ngoài  thuê, vợ chồng Lý Tam Thuận  hề  ăn buôn bán,  đời   bắt đầu bán gà nướng ?
Chẳng lẽ vận may của bọn họ  như , đời    bọn họ  hại  ngóc đầu lên nổi, chẳng lẽ đời  vẫn  nhà họ Lý đạp  chân ?
Giang Văn Chung càng nghĩ càng ngủ  , buồn bực  dậy, khoác áo xuống giường,  thư cho chị gái.
Đời  vì  xảy  chuyện, chị gái  tìm Hàn Đông Thanh,  nhờ   giúp đỡ.
Sau khi chị gái ly hôn,  nối  tình xưa với Hàn Đông Thanh, nhưng   Hàn phản đối kịch liệt, cuối cùng  Hàn dùng cái c.h.ế.t áp bức,  còn cách nào khác Hàn Đông Thanh đành  chia tay chị gái.
Hàn Đông Thanh  chính trị, cuối cùng lên  chức vị bí thư tỉnh, là  giữ vị trí cao nhất Giang Văn Chung quen .
Rất nhanh, Giang Văn Chung   xong một phong thư, trong thư ngoài hỏi thăm  và chị gái, còn  chị gái nhất định  giữ  Hàn Đông Thanh, tương lai Hàn Đông Thanh  tiền đồ tươi sáng.
Đợi    nghiệp xong,  thế lực nhất định, chị gái cũng gả cho Hàn Đông Thanh ,  chị gái  rể giúp đỡ, còn  sợ Lưu Đại Ngân nho nhỏ  ?
Lý Lưu Trụ với Giang An Ni kết hôn nhiều năm, Lý Lưu Trụ nuôi   ăn, nuôi   học,  mà quanh năm suốt tháng cũng  thấy Giang Văn Chung gọi  là  rể  mấy .
Vân Chi
Hàn Đông Thanh với Giang An Ni, bát tự còn  phết một nét, trong lòng Giang Văn Chung  lén gọi  rể .
Sáng sớm hôm , Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đến cửa xưởng thêu chờ đợi từ sáng sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-51-ngua-giong-phao-hoi-29.html.]
Đại Trần vẫn  tới, còn Tiểu Trương  tới .
Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Tiểu Trương cao hứng vẫy tay.
“Chị gái, may quá chị tới ,   hỏi chút, gà nướng nhà chị còn ?   mua một con.”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Hết sạch , dư   bán  con nào,  đội trị an tịch thu  bộ.”
Tiểu Trương  thất vọng: “Vậy ,  đang định mua một con.”
Lúc  vẫn   khách, Lưu Đại Ngân nhân cơ hội bắt chuyện với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, quần áo  của  bán thế nào?”
Tiểu Trương uể oải, : “Không  lắm, mỗi ngày bán  một hai bộ coi như may mắn,  đôi khi cả ngày  bán  bộ nào, phần lớn tiền nhập hàng là chắp vá vay mượn lung tung, bây giờ ngày nào cũng   tới cửa đòi nợ,  sầu sắp c.h.ế.t !”
Lưu Đại Ngân  xong, nhặt vài món quần áo  sạp hàng của Tiểu Trương lên, cẩn thận xem xét.
Quần áo  sạp hàng Tiểu Trương bán đều là vải dệt bình thường, kiểu dáng cũng   điểm nào xuất sắc.
Với ánh mắt của Lưu Đại Ngân, xem như cũng  tệ, ít nhất đều là sợi tổng hợp rắn chắc.
Lưu Đại Ngân buông quần áo: “Tiểu Trương, chỗ quần áo  của , bao nhiêu tiền?”
Tiểu Trương há miệng, : “Chị gái, áo sơ mi sợi tổng hợp  sáu đồng một chiếc, quần bốn đồng một chiếc, nếu mua cả bộ, mỗi bộ bớt cho chị hai mao tiền.”
Lưu Đại Ngân bật : “Tiểu Trương,   mua bột h ai bộ,  mua ít nhất mười chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp,  lấy bao nhiêu tiền?”
Tiểu Trương há hốc miệng: “Chị gái, chị mua nhiều áo sơ mi như   gì?”
“Đương nhiên là đem bán .” Lưu Đại Ngân cầm một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng lên,  với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, với ánh mắt của , thật sự  tồi, nhưng sợ là thanh niên trẻ tuổi  cho là như .”
Lưu Đại Ngân cầm quần áo lên, chỉ  cửa xưởng thêu, : “Xưởng thêu  là nhà xưởng giàu  nhất tỉnh thành, trong túi công nhân  tiền, ánh mắt cũng cao hơn,  bán ở chỗ  đương nhiên  dễ bán . Theo cách  của  trẻ, chính là  thời,  phong cách tây. Chị cho  ý kiến thế ,  mang về chợ quê bán, chắc chắn bán chạy hơn ở đây, điều khác  , chỉ riêng  cần phiếu vải thôi, nhất định sẽ đưa tới  ít  mua.”
Lưu Đại Ngân  xong, Tiểu Trương sững sờ tại chỗ.
Anh  ngẫm nghĩ cẩn thận, đạo lý còn   như  ?
Công nhân xưởng thêu lắm tiền, bọn họ thêu hoa đều dùng vải dệt  nhất, đương nhiên chướng mắt áo sơ mi sợi tổng hợp nơi nào cũng  .
“Chị gái,  quân  một buổi, hơn  sách mười năm. Áo sơ mi chị  mua,  đều lấy giá sỉ, năm đồng rưỡi một chiếc.”
Lưu Đại Ngân  ngay: “Vậy ,  mua mười tám chiếc.”