Thấy Giang Văn Chung  về từ huyện thành,  Giang thở phào nhẹ nhõm một , hỏi: “Sao ? Làm thỏa đáng ?”
Giang Văn Chung cởi khăn quàng cổ , nhận lấy cốc nước  Giang đưa qua, uống  một ngụm lớn: “Làm xong .”
Nhận  câu trả lời khẳng định của con trai, cuối cùng  Giang cũng yên lòng: “Văn Chung, trong lòng  luôn cảm thấy    với chị gái con. Tuy chúng   như  để chị gái con  thể bước chân  cửa nhà họ Hàn, nhưng dù  chuyện  cũng   cho thanh danh của con bé, chỉ sợ về  nhà họ Hàn sẽ khinh thường, cả đời  dám ngẩng đầu  Hàn Đông Thanh.”
“Mẹ, chuyện    sai , hiện tại   chị  thua kém Hàn Đông Thanh, ngược  là Hàn Đông Thanh thua kém chị .” Giang Văn Chung  xuống ghế, phân tích cho   : “Mẹ, nếu như chị  với  rể    bắt gian tại giường, hoặc trong bụng  em bé , thì mới thật sự   cho thanh danh của chị ,   chị  mới  dám ngẩng đầu lên ở nhà h Hàn.”
“Còn giống như hôm nay, chị  với  rể cùng   mời lên đồn công an,  thì   thanh danh của chị   hao tổn, mà là thanh danh của  rể  hao tổn. Vì tương lai của  rể, chắc chắn cha  Hàn sẽ chủ động  với công an hai  bọn họ  đính hôn từ lâu, cũng sẽ tìm  tới nhà chúng  hòa giải, để tiện thống nhất khẩu cung.”
“Đến lúc đó,  chỉ việc đưa  điều kiện,  nhà họ Hàn sẽ  dám từ chối, chị gái cũng  thể gả đến nhà họ Hàn một cách vẻ vang. Sau  dù ai  , cũng là nhà họ Hàn cầu xin chị gái gả cho con trai nhà bọn họ, là  rể chơi lưu manh, chị    sai điều gì, ngược  còn là ân nhân của nhà họ Hàn bọn họ. Nếu  nhờ chị  ép  cầu , Hàn Đông Thanh chẳng những mất việc còn  bắt  tù đó.”
Mẹ Giang cũng nghĩ thông suốt . Bà  vỗ đùi  : “Văn Chung, vẫn là con thông . Như   của Hàn Đông Thanh sẽ  cầu xin chị gái con gả cho con trai bà . Hừ! Bà  cứ khinh thường chị gái con, cứ khinh thường nhà chúng  , bây giờ thì  , sẽ  tới cầu xin nhà chúng .”
“Mẹ,  đừng vui mừng quá. Đợi lát nữa  nhà họ Hàn tới, đầu tiên   tỏ vẻ phẫn hận, mắng  rể vài câu  . Khi  nhà họ Hàn   thừa nhận hôn sự của  chị ,     vẻ suy xét một lúc lâu, còn  đưa  yêu cầu,  đó mới đồng ý.”
“Nếu công an tới,  bọn họ  xong     vẻ giật ,  đó tức giận mắng Hàn Đông Thanh một phen,  mới  bọn họ  đính hôn từ lâu, khả năng  trẻ tuổi  nhịn nổi, mới phạm  sai lầm như .”
Giang Văn Chung  một câu, Mẹ Giang gật ầu một cái. Đợi Giang Văn Chung  xong,  Giang  băn khoăn hỏi: “Văn Chung, nếu công an tới  thì ? Nghe tin   giở trò lưu manh với chị gái con, phản ứng đầu tiên   nên là  đánh c.h.ế.t  nọ ? Dù  chị gái con vẫn  đính hôn với Hàn Đông Thanh,    hai đứa nó  bắt cùng , chúng   vội vàng  hai đứa nó  đính hôn ,    nhà họ Hàn  sinh nghi ?”
Giang Văn Chung: “Mẹ,  yên tâm,  nhà họ Hàn sẽ tới sớm hơn công an.”
Vân Chi
Hàn Đông Thanh là  thông minh, trong  cảnh như ,   sẽ  rõ,   thế nào mới tránh  xử phạt.
Lúc trốn bên ngoài ngõ nhỏ,    thấy rõ chính miệng Hàn Đông Thanh , bọn họ là  yêu của .
Tới đồn công an, Hàn Đông Thanh cũng sẽ  như . Còn Giang An Ni,  khi  bắt  đồn công an   thế nào, Giang Văn Chung  dặn dò cô  từ , cứ  là “Đang yêu ”.
Sau  dù nhà họ Hàn  hỏi tới, cô   thể lấy lý do là   Hàn Đông Thanh  xử phạt mới  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-90-ngua-giong-phao-hoi-68.html.]
Nếu là đối tượng kết hôn,  thì   “Chơi lưu manh”. Công an cũng sẽ  xử lý nghiêm khắc, cùng lắm là dạy dỗ một phen,  gọi cha m hai bên đến đồn công an dẫn con nhà  về.
Vì đang nghỉ tết, cha Hàn  về nhà từ tỉnh thành. Ông  là cáo già, sẽ  nên  thế nào.
Chắc chắn ông  sẽ tới tìm  nhà họ Giang khớp lời khai  khi công an tới thng báo.
Giang Văn Chung  dặn dò   : “Mẹ, đợi gặp  nhà họ hàn, lúc đưa  yêu cầu  đừng quá đáng quá, nhớ rõ,  chuyện đều  vì chị gái con.”
Mẹ Giang bĩu môi,  tình nguyện lắm: “Khó lắm nhà họ Hàn mới cầu xin chúng  một , nếu  trút giận cho , trong lòng   thoải mái. Văn Chung, con    Hàn Đông Thanh chèn em  thế nào .”
“Mẹ, về  thời gian chung đụng còn nhiều mà,  đừng gây thêm chuyện cho con ngay lúc .”
“Được,   .” Mẹ Giang  : “Mẹ định đòi ba trăm đồng tiền lễ hỏi, con thấy thế nào?”
Giang Văn Chung nhíu mày: “Ba trăm đồng? Quá nhiều .”
Mẹ Giang: “Mẹ   chẳng  vì con . Sang năm con  học   nộp tiền học phí, còn  mua thêm vài bộ quần áo, hơn nữa,  khi chị gái con gả chồng ,  cũng  ăn chứ. Nhìn thái độ của  Hàn Đông Thanh, chắc chắn sẽ  đồng ý để con trai bà  nuôi .”
“Mẹ,   cần để ý đến chuyện học phí, con  đủ . Chị  lấy chồng    còn  con ? Hàng tháng con đều  trợ cấp, nuôi nổi .”
“Không .” Mẹ Giang liên tục xua tay: “Con ở  tỉnh, nhiều thứ cần dùng đến tiền. Hơn nữa,   con còn  lấy vợ, lập gia đình,    tiền cho con, tất cả đều dựa  bản . Tiền trợ cấp con cứ giữ lấy, tự  tiết kiệm .”
Giang Văn Chung bất đắc dĩ thở dài,    thương  , điểm nào cũng , chỉ là  nông cạn.
“Mẹ, cuộc sống   còn dài mà.” Giang Văn Chung chậm rãi : “Ngay  đầu tiên   đòi nhà họ Hàn nhiều tiền như , chắc chắn cha  Hàn sẽ  vui. Nếu   chúng   chuyện gì cần nhờ vả bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ  tận tâm.”
Mẹ Giang  vui, : “Sau  nhà chúng   chuyện gì  nhờ nhà bọn họ chứ? Con là sinh viên,  quốc gia sắp xếp công việc,  tới  mà chẳng đợc   kính trọng?”
“Mẹ, quốc gia phân phối công việc cho con thật, nhưng phân đến nơi nào thì  chắc. Nhà Hàn Đông Thanh  chút quan hệ ở tỉnh thành, nếu ngay từ đầu chúng   tạo nên  cách với nhà bọn họ,  thì   lắm.”
Nghe  nhà họ Hàn  thể giúp đỡ con trai,  Giang lập tức  đổi ý định: “Được,   con hết. Vậy   đòi bọn họ quá nhiều tiền lễ hỏi nữa, nhưng mà chị gái con  chịu ấm ức lớn vì Hàn Đông Thanh, chúng   thể gả con bé qua đơn giản như , bắt buộc  đón dâu bằng ô tô nhỏ, đưa con bé  tận cửa nhà họ Hàn.”