Lưu Đại Ngân chuyện với Trương Thủy Sinh một lát, đó đưa mắt hiệu cho con gái. Lý Liên Hoa nhận tín hiệu, : “Tiểu Trương, ở tỉnh thành bán thứ gì nhất? Thứ gì dễ bán nhất?”
“Thứ gì cũng , nhưng bán dễ nhất vẫn là hàng nhập từ Cảng Đảo về, giống như băng đĩa, tạp chí, quần ống loe, kính râm gì đó, chẳng qua mấy thứ đều tương đối đắt. Quần áo nhập từ phía nam cũng bán khá , giá còn rẻ, chỉ là kiểu dáng, đường may gì đó, chắc chắn thể bằng hàng nhập từ Cảng Đảo.”
Vân Chi
Lý Liên Hoa liên tục hỏi Trương Thủy Sinh vài vấn đề, Trương Thủy Sinh kiên nhẫn giải đáp từng câu.
Trong lúc chuyện với , nhiều Trương Thủy Sinh nhắc tới đặc khu kinh tế kinh tế, khiến Lý Liên Hoa cũng khao khát: “Nếu như cơ hội, cũng đến đặc khu kinh tế xem thử.”
Lưu Đại Ngân ở bên cạnh, gật đầu: “Trong lòng cũng nghĩ như , đợi khi cơ hội, nhất định cũng tới nơi đó xem thử xem , xem rốt cuộc đặc khu kinh tế trông thế nào. Vừa Thủy Sinh , ở đặc khu kinh tế thể thấy Cảng Đảo. cũng xem, Cảng Đảo thật sự giống hình ảnh trong tạp chí, nhà cao như , nhiều xe như , lương thực ăn hết, buổi tối ánh đèn nhiều như trời, còn sáng hơn ban ngày .”
Trương Thủy Sinh : “Dì Lưu, đúng là nhà bên Cảng Đảo cao, xe nhiều thì cháu . Dì Lưu, chị Lý, nếu hai tới đặc khu kinh tế, thì dễ thôi đợi khi cháu , chúng cùng luôn. Ánh mắt dì Lưu tinh thường như , chừng còn thấy cơ hội buôn bán ở đó.”
Lưu Đại Ngân lời Trương Thủy Sinh chọc ha ha: “Cái , khéo miệng thật đấy. Mắt thì tinh thường gì, Tiểu Trương mới lợi hại. Nếu Tiểu Trương , cũng bán áo khoác da dê với áo khoác da thỏ . Theo thấy, mắt mới tinh tường.”
“Dì Lưu, cháu thẳng nổi dì. Nào, chúng uống .”
…
“Mẹ, Cung Tiêu Xã tỉnh thành khí phái thật đấy.” Đây là đầu tiên Lý Liên Hoa tới Cung Tiêu Xã tỉnh thành, kiến trúc ba tầng mắt, cô nhịn cảm thán.
Lưu Đại Ngân gật đầu tán ồng: “Đây là tỉnh thành mà, đương nhiên Cung Tiêu Xã lớn . Nào, chúng thôi, con mua gì, mang theo tiền đây.”
Lý Liên Hoa Cung Tiêu Xã tỉnh thành giống hệt như nhà quê lên thành phố, cũng thấy hoa mắt.
Vừa qua tết, tới Cung Tiêu Xã nhiều hơn so với bình thường, đặc biệt là quầy bán đồ ăn, một đống đang vây quanh đó.
Đi một lát, bọn họ dạo đến quầy bán quần .
Lý Lưu Trụ tinh mắt, lập tức trông thấy chiếc áo khoác da treo ở vị trí cao nhất.
“Mẹ, chiếc áo da giống áo khoác da dê chúng nhỉ?” Lý Lưu Trụ nhỏ giọng với Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân cũng trông thấy chiếc áo da , đúng là giống áo khoác da dê Lưu Đại Ngân bán .
“Lấy cho chiếc áo da , chúng xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-96-ngua-giong-phao-hoi-74.html.]
Người bán hàng lấy áo da báo giá: “Ba trăm linh sáu tệ, một tờ phiếu quần áo đặc biệt.”
Lý Liên Hoa ở bên cạnh, líu cả lưỡi: “Đắt ?”
Với gia đình nông dân bình thường mà , ba trăm linh sáu tệ đúng là đắt chịu nổi.
Lưu Đại Ngân vươn tay cẩn thận sờ thử, chất lượng da khác áo da bán lắm, chỉ là kiểu dáng hơn một chút, đường may cũng tinh tế hơn một chút.
Lưu Đại Ngân thêm một lát, sang hỏi bán hàng: “Áo da bán chạy ?”
Người bán hàng vội lấy quần áo cho khác hàng khác, nhưng thái độ khá , vẫn kiên nhẫn trả lời Lưu Đại Ngân: “Bán cũng , đa đều là trẻ tuổi mua. Chị gái, chị mua , mua để treo lên.”
Lưu Đại Ngân vội : “Cô treo lên , chúng xem .”
Sau khi xa quầy hàng , Lý Lưu Trụ mới : “Áo da đắt như , là về chúng tự tự bán, sẽ kiếm nhiều hơn so với bán cho Trương Thủy Sinh đó.”
Lưu Đại Ngân : “Nếu là một hai chiếc thì còn dễ , nhưng định mở xưởng da, bày hàng bán đường cái, đến bao giờ mới bán hết? Thà bán cho Trương Thủy Sinh, mỗi chiếc kiếm ít chút, nhưng lượng nhiều hơn. Nhìn những nhà máy lớn, những hộ gia đình tự mở xưởng xem, ai tự bán hàng , tất cả đều bán cho khách sỉ, đó hàng từ tay khách sỉ đến khắp nơi cả nước.”
Nghe mấy lời của Lưu Đại Ngân, Lý Lưu Trụ gãi đầu ngượng ngùng: “Mẹ, con nghĩ sai .”
“Đầu óc con giống cha con, khác bảo gì nấy còn , tự suy nghĩ .”
Lý Lưu Trụ nịnh : “Nhà chúng quyết định là .”
Lưu Đại Ngân thèm để ý đến con trai, mà sang hỏi con gái: “Liên Hoa, con nghĩ kỹ , định buôn bán thứ gì?”
Lý Liên Hoa: “Mẹ, con nghĩ kỹ , con định bán quần áo. Ăn, mặc, ở, đều là nhu cầu thiết yếu của con . Trong đó ăn mặc luôn là nhu cầu quan trọng nhất, nên con định bán quần áo.”
“Vậy con định bán thế nào? Nếu nhập hàng, thể tìm Tiểu Trương. Nhập hàng xong con định bán ở ?”
“Mẹ, Tiểu Trương , quần áo giá rẻ, con định nhập quần áo giá rẻ, bán ở chợ phiên.”
Lưu Đại Ngân gật đầu, góp ý với con gái: “Liên Hoa, ngoài chợ phiên , con thể thuê một căn nhà ở huyện thành, một cái giấy phép buôn bán, chuyên về bán quần áo.”
“Giấy phép buôn bán?” Lý Liên Hoa hề nghĩ tới chuyện , mặt mang theo vẻ mong chờ, hỏi : “Mẹ, con cũng thể giấy phép buôn bán?”