Có  mong cô thành công, nhưng loại   cũng  nhiều suy nghĩ khác ,   đang trong giai đoạn đắn đo xuống biển ( kinh tế thị trường),  xem nếu cô  ăn  thì  cũng  thêm tự tin, cũng   đang  ý định  chép mô hình kinh doanh.
 
 
Tóm , chuyện Diệp Vi bày bán,   trong đại viện đều  quan tâm, thấy hai chị em mang hàng  ngoài, họ  lượt hỏi: “Đi bày bán đấy ?”
 
 
Còn   hỏi cô bày bán ở ,  sẽ đến ủng hộ.
 
 
Dù họ  khách sáo  , Diệp Vi vẫn  tủm tỉm  địa chỉ bày bán,  thêm một khách hàng là   mà.
 
 
…
 
 
Đến Tân Thôn mới năm giờ hai mươi, nhưng những  bày bán  lục đục đến .
 
 
Vị trí quầy hàng của Diệp Vi    lắm,  giữa các quầy bán quần áo và quầy bán đồ ăn, những quầy bán đồ ăn khó tránh khỏi nhiều khói dầu, nếu bán những thứ khác thì còn đỡ, chứ quần áo  dễ  ám mùi.
 
 
Và một  khách hàng khó tính, ngửi thấy mùi thức ăn  khi   mua nữa, vì  những  bán quần áo đều  thích đặt quầy ở đây.
 
 
Điều  cũng  thể gián tiếp cho thấy chợ đêm  lớn lắm, những  đến đây cơ bản đều  thể  hết, hơn nữa hai khu chợ đêm với ba ngã ba đều   qua , nên thực  những vị trí  đều tương tự , kinh doanh    là do sản phẩm, nhiều nhất là cộng thêm thái độ của ông chủ.
 
 
Nói  thì cũng  , những  bán quần áo khác chê vị trí , nhưng Diệp Vi  thấy nhược điểm của vị trí    là vấn đề,   mua quần áo mới, dù  thích đến mấy cũng  mặc ngay, dù  dính mùi khói dầu, giặt qua nước là hết, nên hầu hết    quá khó tính.
 
 
Hơn nữa, những  đến đây ăn uống thường là ai?
 
 
Là  dân xung quanh chứ !
 
 
Chợ đêm  mở  khu nhà mấy năm , dù  mới mẻ đến mấy cũng trở nên bình thường, nên họ ăn xong  chắc   tâm trí  dạo khu quần áo, nhưng nếu trong nhà  trẻ con, khi ăn cơm tiện thể liếc thấy cô bán đồ trẻ em ở đây,  khi   ghé  xem.
 
 
Rồi đến những đứa trẻ lớn hơn một chút,  những đứa bố  bận công việc,   thời gian nấu cơm,  thể sẽ cho con đến đây ăn. Những đứa trẻ  ăn xong thấy  bán đồ chơi, lẽ nào   dừng  xem ?
 
 
Nếu Diệp Vi đặt quầy hàng sang phía bên  phố bán quần áo,  khi   tiện lợi như .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-201.html.]
 
Đến nơi, cô lái xe ba bánh  trong, sắp xếp bàn và giá treo,  bày từng món đồ chơi lên, lấy hơn hai mươi bộ quần áo  treo.
 
 
Sắp xếp xong, Diệp Vi lấy  chiếc bảng đen nhỏ  chuẩn  sẵn, nửa  : Quần áo trẻ em thu đông từ mười chín tệ chín xu, giảm giá 10% khi mua hai món, 20% khi mua ba món.
 
 
Phía  liệt kê đơn giản giá bán đồ chơi, và ghi rõ mua đủ hai tệ tặng bi ve, mua đủ mười tệ tặng thú nhồi bông, mua đủ hai mươi tệ tặng ếch sắt.
 
 
Diệp Binh tuy  từng  kinh doanh, nhưng   thể đoán  tại  Diệp Vi   khuyến mãi, mới khai trương  thu hút khách, chắc chắn   chút ưu đãi.
 
 
 một chiếc áo trẻ em giá mười chín tệ chín xu, giảm giá 10% khi mua hai chiếc là  rẻ gần bốn tệ , chương trình khuyến mãi  quá lớn ? Đồ chơi cũng , một con ếch sắt bán hai tệ, tính  mức giảm giá cũng tương tự quần áo trẻ em.
 
 
Diệp Binh  khỏi hỏi: “Chị, ưu đãi của chúng    lớn quá ?”
 
 
“Không nỡ bỏ con thì  bắt  sói,  nỡ ưu đãi thì  bán  hàng.” Diệp Vi , “Hơn nữa khi em tính mức ưu đãi,  thể tính theo giá bán, ví dụ như ếch sắt, giá nhập một con năm hào, hàng là chị tự mang về,  mất tiền vận chuyển, tính như , em còn thấy mức ưu đãi lớn ?”
 
 
Diệp Vi  ,   mấy chữ “ƯU ĐÃI CHỈ DÀNH CHO TỐI NAY!!!” thật to ở góc  bảng đen,    với Diệp Binh, “Với giá vốn nhập hàng của chị, đừng  tám, chín phần trăm, năm phần trăm cũng  lãi,   thì hà cớ gì  câu nệ một hai tệ, để  ấn tượng keo kiệt cho khách hàng? Em  , nhiều khi kinh doanh danh tiếng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
 
 
Nói xong, Diệp Vi kéo giá đỡ phía  bảng đen , đặt nó lên bàn,  bật đèn bàn,  đó lấy năm tệ từ túi  : “Giúp chị mua một bát mì xào, em  ăn gì thì tự mua nhé.”
 
 
Diệp Binh đang suy nghĩ, chậm nửa nhịp mới đáp: “Ồ.” Rồi  dậy  đến quầy bán bún xào mì xào cách đó  xa để mua đồ ăn.
 
 
Ăn xong bữa tối, sáu giờ cũng đến.
 
 
 chợ đêm  mới bắt đầu,  đến dạo  nhiều, nếu  cũng là để lấp đầy bụng, hai mươi phút trôi qua, Diệp Vi  bán  đơn nào.
 
 
Tuy nhiên, vì quầy hàng bán quần áo bên cạnh và đối diện cô cũng  mở hàng, nên trong lòng cô  hề lo lắng,  thảnh thơi trò chuyện với chủ quầy hàng bên cạnh.
 
 
Chủ quầy hàng bên cạnh tên là Kim Mẫn Mẫn, một phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn mặc  sành điệu,  tai đeo một chuỗi khuyên tai, cổ và tay đều đeo mấy chuỗi vòng cổ vòng tay.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tuy nhiều, nhưng   hề lộn xộn, thậm chí còn khá  mắt.