Diệp Binh luyên thuyên  một thôi một hồi,  nhớ  đây là điện thoại đường dài, giọng  bỗng dừng  đột ngột, khi   thì tốc độ nhanh hơn nhiều: "Cước điện thoại đắt lắm, chị hai em   chuyện với chị nữa , còn   bán hàng rong nữa, cúp đây cúp đây."
 
 
Nói xong  đợi Diệp Vi đáp lời, em  trực tiếp cúp máy.
 
 
Diệp Vi đặt ống  xuống,  thấy  tiếng gõ cửa, cô   mở cửa, liền thấy Dương Chinh Minh đang  ở cửa, ăn mặc veston chỉnh tề. Buổi sáng    ngoài vẫn mặc đồ thường,     quần áo từ lúc nào.
 
 
Kiểu dáng veston khá ,  rộng thùng thình như kiểu đang thịnh hành bây giờ,   vặn, tôn lên vóc dáng rộng vai thon eo của  , khiến    nhịn  mà   thêm vài .
 
 
Sau khi chào hỏi, Dương Chinh Minh hỏi Diệp Vi  đói ,    một nhà hàng khá ngon.
 
 
Diệp Vi quả thật khá đói, nhưng đồng thời cũng  mệt,    ngoài mấy. Dương Chinh Minh   liền  trong khách sạn cũng  một nhà hàng hương vị khá ngon, thế là bữa tối họ ăn tạm ở  lầu.
 
 
Ăn xong bữa tối, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
 
 
Sáng hôm , Diệp Vi  đến khu tập trung các xưởng may,  khi xem mẫu thì đặt mua những kiểu ưng ý hôm qua,  liên hệ bên vận chuyển để gửi hàng .
 
 
Xong việc trở về khách sạn, Dương Chinh Minh và   vẫn  về, Diệp Vi thu dọn hành lý, nghĩ ngợi  vẫn gọi điện cho ,  rằng  sắp về.
 
 
Đầu dây bên , Dương Chinh Minh  tâm trạng ,   vì công việc thuận lợi, mà vì cô  khi  còn nhớ gọi điện cho .
 
 
   thể hiện sự vui mừng, chỉ hỏi khẽ: “Sau khi về,  còn  thể mời cô ăn cơm nữa ?”
 
 
“Vì cảm ơn ơn cứu mạng của  ?”
 
 
“ tưởng những bữa ăn hai ngày nay  tính là cảm ơn .”
 
 
“Vậy là vì ?”
 
 
“Vì   theo đuổi cô.” Dương Chinh Minh  thẳng, hỏi, “Có thể cho  một cơ hội ? Vy Vy.”
 
 
Anh  đầu tiên  gọi cô là cô Diệp, cũng là  đầu tiên thật sự gọi tên cô.
 
 
Hai chữ giống , từ miệng  thốt ,  hiểu   mang theo vài phần vấn vương.
 
 
Diệp Vi nghĩ, nhếch môi : “Anh Dương,  nhớ hình như  vẫn   là tha thứ cho .”
 
 
“Ừm…”
 
 
Người ở đầu dây bên  trầm ngâm, “Vậy cô  nguyện ý tha thứ cho  ?”
 
 
“Đợi  về Thượng Hải  .”
 
 
“Đây là thời hạn ?”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Đi đường bình an.”
 
 
“Cũng chúc   việc thuận lợi.”
 
 
…
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-236.html.]
 
So với lúc đến,  đường về Thượng Hải  , Diệp Vi và Trương Giang Minh, hai    mở mang tầm mắt,  bình tĩnh hơn nhiều.
 
 
Máy bay hạ cánh  buổi tối, hai  về đến nhà trời  tối đen, Trương Giang Minh  báo  với gia đình là sẽ về,  bố   để dành cơm, liền rủ Diệp Vi cùng  ăn.
 
 
Diệp Vi nghĩ đến Diệp Binh đang bán hàng, liền từ chối lời mời, về nhà đặt đồ xuống   ngay  chợ đêm.
 
 
Đến nơi thì Diệp Binh đang tiếp khách, tay cầm một món đồ chơi nhồi bông  điện tử,  biểu diễn  giới thiệu cho phụ ,  nhanh  chốt  một đơn hàng.
 
 
Sau khi khách hàng ,  cho tiền  chiếc túi đeo chéo  , cầm lấy cốc nước  bàn, ngẩng đầu uống một  lớn.
 
 
Nước lạnh  trôi qua cổ họng,  thấy Diệp Vi, vội vàng lau vệt nước ở khóe miệng  tiến tới gọi: “Chị! Chị về  ? Về lúc nào thế?”
 
 
“Chị  về đến nhà.”
 
 
“Vậy  chị  ở nhà nghỉ ngơi một lát?”
 
 
“Ngồi máy bay nghỉ cả buổi chiều ,   yên,” Diệp Vi bước  sạp hàng hỏi, “Em ăn tối ?”
 
 
Diệp Binh gãi đầu: “Vừa nãy  bận,  kịp ăn.”
 
 
“Chị  gọi hai món, em  ăn gì?”
 
 
“Gì cũng  ạ.”
 
 
Nghe   , Diệp Vi  hỏi nhiều nữa,  đến khu bán đồ ăn vặt, ghé  một quán ăn hai bên đường gọi hai món và một canh, xong xuôi thì tìm ông chủ mượn một cái khay, bưng   sạp hàng  sang bên cạnh tìm Kim Mẫn Mẫn mượn thêm một chiếc ghế cao, bày biện xong xuôi thì bắt đầu ăn.
 
 
Trong lúc đó,  đợi Diệp Vi hỏi, Diệp Binh  chủ động kể về tình hình kinh doanh hai ngày nay.
 
 
Có lẽ do ảnh hưởng của việc khai giảng, việc buôn bán ở sạp hàng hai ngày nay khá , đặc biệt là quần áo trẻ em bán  chạy, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ  khi Diệp Vi đến  bán  sáu bộ quần áo.
 
 
 việc buôn bán ở công viên thì bình thường, Diệp Binh : “Sáng nay em quan sát thấy, trẻ con ở công viên hôm nay ít hơn bình thường ít nhất hai phần ba,  còn  đều là những đứa  đến tuổi  mẫu giáo.”
 
 
“Đồ chơi bán thế nào?”
 
 
“Bi bán cũng , ếch thiếc chỉ bán  hai con, con  bán  một cái.” Diệp Binh mím môi, ngập ngừng , “Ngoài …”
 
 
“Gì nữa?” Diệp Vi  ăn  hỏi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Lúc  mới  công viên bán hàng, chẳng   mấy  đeo túi bán đồ chơi dạo ? Sau khi  , việc buôn bán của họ  ảnh hưởng, mấy ngày nay họ cũng ít  …”
 
 
Diệp Vi  chuyện , gật đầu hỏi: “Rồi  nữa?”
 
 
“Hôm nay  hai   xuất hiện, hơn nữa còn mang theo bàn, cũng bày sạp hàng giống .”
 
 
“Họ bán gì?”
 
 
Diệp Binh trả lời: “Vẫn là mấy món đồ chơi đó, cũng  bi và ếch thiếc, những thứ khác thì  trùng nhiều với đồ  bán.”
 
 
“Việc buôn bán của họ thế nào?”
 
 
“Kém hơn  một chút.”