“Các ông/bà cũng thấy đó, Diệp Vi tuy tuổi  lớn, nhưng đầu óc nhanh nhạy, lắm chiêu trò lắm. Hai cái của nợ  dù  bắt chước cô , việc  ăn của cô  cũng  chắc  ảnh hưởng nhiều, nhưng chúng  thì khác. Các ông/bà thử nghĩ xem,  khi Diệp Vi bày cái bạt nhún   kéo về cho chợ đêm bao nhiêu khách? Những  kinh doanh mặt hàng khác, mấy ngày nay ai cũng kiếm bộn tiền, chỉ  ba chúng , mãi mới  vài khách hàng, cuối cùng đều  cái giá bèo bọt của hai cái của nợ  thu hút hết.”
 
 
Có  cau mày : “ đang ăn cơm, ông đừng  mãi ‘cái của nợ’ ‘cái của nợ’ như thế.” Nói đến nỗi cô  sắp  ăn nổi cơm .
 
 
Ông chủ nam nghẹn lời, nửa giây  bực bội hỏi: “Ăn cơm quan trọng,  việc  ăn quan trọng?”
 
 
Bà chủ nữ đang ăn cơm  lên tiếng nữa.
 
 
Người còn  châm điếu thuốc  hỏi: “Ông định  thế nào?”
 
 
Ông chủ nam   ngay, ngậm miệng cắn chặt môi, như đang suy nghĩ,  như đang đấu tranh nội tâm.
 
 
Mãi lâu , ông   với vẻ mặt dữ tợn: “Hai    thể giữ , nhất định  tìm cách tống cổ họ  khỏi chợ đêm!”
 
 
……
 
 
“Lão Lâm,   dạo  việc  ăn của ông phát đạt lắm, chắc chắn kiếm  ít tiền nhỉ?”
 
 
“Diệp Vi còn mua cả máy nhắn tin , mấy ông chắc cũng sắp mua   chứ?”
 
 
“Diệp Vi mua máy nhắn tin là vì nhà cô   điện thoại, lão Lâm thời gian  kiếm  ít , chắc chắn là mua một  cho xong, sắm luôn điện thoại cục gạch !”
 
 
Lão Lâm   đại viện,    tranh  đến chào hỏi.
 
 
 trong  những  đó,   thực sự ngưỡng mộ ông , cũng   lòng  chua chát, hoặc khinh thường ông  cái thói lợi dụng hàng xóm trong đại viện để kiếm lời, cố tình  bóng  gió.
 
 
Lão Lâm coi tất cả những lời  bóng gió là sự ghen tị và đố kỵ,  những  tức giận, mà vẻ mặt còn thêm đắc ý,  ha hả : “Sắp , sắp , đợi thời gian  bận xong sẽ mua.”
 
 
Vừa   đáp lời, ông  về đến tòa nhà  ở, còn   nhà   vợ chặn ,  nhỏ: “Lão Chu ở trong đó, sắc mặt trông   .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-259.html.]
 
Lão Lâm vươn tay vỗ vai vợ, nhấc chân bước , mặt tươi  : “Lão Chu  ông  đến sớm ? Ối chà, cái sắc mặt  là ? Tâm trạng   ?”
 
 
“Sớm?” Lão Chu chỉ  chiếc đồng hồ treo tường, lạnh mặt chất vấn: “Ông  xem bây giờ mấy giờ !”
 
 
Lão Lâm  theo hướng ông  chỉ,  mấy bận tâm : “Đây    đến sáu giờ ? Đâu   chậm trễ việc kinh doanh của chúng , ông vội cái gì?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thấy vẻ mặt của ông , lão Chu càng thêm bực : “Không  chậm trễ việc kinh doanh của chúng  ư? Chúng   chợ đêm  tốn thời gian ? Đến nơi sắp xếp hàng hóa  tốn thời gian ? Trước    là năm rưỡi  khỏi nhà, việc  ăn mới  bao lâu, ông cứ dăm bữa nửa tháng  vì  về mà  lỡ việc bày hàng,  thật là lạ lùng, ngày nào ông cũng bận rộn nhiều việc như  ?”
 
 
Thấy ông  nổi giận, sắc mặt lão Lâm cũng lạnh : “  mà   việc bận? Chọn mẫu, nhập hàng, vận chuyển, việc nào mà  cần   lo liệu? Ông ngày nào cũng chẳng   gì,  ngửa thu tiền đương nhiên là sung sướng !”
 
 
“  ngửa thu tiền…”
 
 
Thấy hai  sắp cãi , vợ lão Lâm vội vàng   khuyên nhủ: “Thôi thôi, hai ông đừng cãi  nữa, sắp đến sáu giờ , mau  chợ , đừng  lỡ việc  ăn.”
 
 
Nghe vợ  , lão Lâm sực tỉnh : “Lão Chu, ông  ý kiến thì cứ  thẳng với  là   mà, thế  ,    sẽ cố gắng về sớm, sẽ   lỡ việc bày hàng nữa,  ?”
 
 
Lão Chu hừ lạnh một tiếng, cầm hàng hóa  thẳng  cửa .
 
 
Trên đường, lão Chu đạp xe, lão Lâm lười  bộ,  trong thùng xe, kiểm kê hàng hóa  như vô tình : “À  , mấy mẫu áo khoác mùa đông bán chạy ở quầy của Diệp Vi,   liên hệ  tìm  hàng , nhưng giá  đắt,  nhập thêm một ít hàng, chúng   lẽ  đầu tư thêm tiền .”
 
 
“Lại đầu tư thêm tiền ư?”
 
 
Lão Chu đột ngột phanh xe , “Trước  ông  tăng cường đầu tư thì cũng thôi , lúc đó chúng  mới mở hàng, đúng là  kiếm  bao nhiêu tiền, nhưng gần đây chúng  mỗi ngày kiếm  mấy trăm tệ lận, ông còn  với  là  đầu tư thêm tiền nữa ?”
 
 
“Chúng  đúng là  kiếm  chút tiền, nhưng ông nghĩ xem, chúng  tính  cũng chỉ mới bày hàng  hai mươi ngày, giữa chừng còn  mấy ngày vì thiếu hàng mà   mấy thu nhập, kiếm  bao nhiêu tiền chứ? Áo khoác mùa đông giá đắt, chúng   nhập thêm hàng, đương nhiên chỉ  thể tăng cường đầu tư.”
 
 
“Hôm qua chúng  kiếm  hơn sáu trăm tệ, cho dù giữa chừng  nghỉ mấy ngày, sáu bảy nghìn tệ chắc chắn là  chứ? Cộng với  vốn ban đầu, ít nhất cũng  hơn một vạn tệ , rốt cuộc ông định nhập bao nhiêu hàng mà hơn một vạn tệ vẫn  đủ?”
 
 
Lão Chu càng  càng oán giận: “Trước     chia lợi nhuận, ông bảo bây giờ mới bắt đầu,  chia   chấp nhận , nhưng cứ dăm bữa nửa tháng  đòi tăng cường đầu tư là ? Lão Lâm ông  cho  ,  tiền chúng  kiếm   còn trong tay ông ?”