“Làm bài xong thì ngủ sớm .”
 
 
“Chị cũng  nhé.”
 
 
…
 
 
 đêm hôm đó, ngủ sớm chắc chắn là  thể.
 
 
Diệp Vi  khi tắm xong, xách cái xô ôm cái chậu  ngang qua cửa nhà họ Ngô, thì đột nhiên  thấy tiếng “loảng xoảng” từ bên trong vọng , ngay  đó tiếng hét của Thang Tiểu Phương vang lên: “Ngô Hưng! Anh  lương tâm ? Sao   thể đối xử với  như ?!”
 
 
Giọng Ngô Hưng thì nhỏ hơn nhiều, cách một cánh cửa   rõ lắm, chỉ  thể đoán là  bảo cô  nhỏ tiếng .
 
 
 Thang Tiểu Phương căn bản   lọt tai, gân cổ lên hét: “Anh dám giấu  vay nhiều tiền như , còn định bỏ rơi , tại     lời  mà nhỏ tiếng?”
 
 
Khi Thang Tiểu Phương la hét, từ  lầu  lầu và phía  Diệp Vi liên tiếp  tiếng mở cửa vang lên.
 
 
Đinh Ái Lệ là   đến đầu tiên, thấy Diệp Vi  ở cửa nhà họ Ngô, liền  tới hỏi nhỏ: “   thấy tiếng gì đó đổ vỡ,   nhà họ ?” Lắng  vài giây,  Diệp Vi hỏi, “Bên trong đang cãi  ? Sao   ?”
 
 
Diệp Vi lắc đầu, nhấc cái xô và cái chậu trong tay : “  tắm xong,  ngang qua.”
 
 
Nói xong, cô nhấc chân  về nhà .
 
 
Diệp Phương   xong bài tập, vốn định  ngủ,  thấy động tĩnh liền từ trong phòng  : “Chị, nhà họ   cãi  ?”
 
 
“Ừ, đang cãi .”
 
 
Thang Tiểu Phương về nhà  lâu, nguyên nhân cãi  hiển nhiên, Diệp Phương hỏi: “Bố của bé Vân Vân nợ nhiều tiền lắm hả?”
 
 
“Chắc là  ít.”
 
 
Diệp Vi đặt đồ trong tay xuống,  với Diệp Phương: “Có ngủ  ?”
 
 
Diệp Phương  cánh cửa khép hờ,  tiếng ồn ào ngày càng lớn từ bên ngoài vọng , lắc đầu: “Chắc là khó lắm.”
 
 
“Vậy thì lấy một cuộn bông, nhét  tai, sáng mai em   học,  ngủ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái.”
 
 
Diệp Phương vẻ mặt  chút thất vọng, cô bé còn khá   kết quả cuộc cãi vã của nhà họ Ngô, nhưng thấy chị cả vẻ mặt nghiêm túc,  dám thách thức sự kiên nhẫn của cô, đành đáng thương : “Em  ngủ đây, chị nhớ ngủ sớm nhé.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-273.html.]
 
Diệp Vi đáp lời, nhưng  trở về phòng, lắng  tiếng tranh cãi của nhà họ Ngô  bắt đầu kiểm kê hàng hóa và tính toán sổ sách.
 
 
Đợi cô ghi xong sổ sách hôm nay, cuộc cãi vã ở nhà bên cạnh cuối cùng cũng  kết quả.
 
 
Thang Tiểu Phương thu dọn đồ đạc, chuẩn  về nhà  đẻ ngay trong đêm.
 
 
Ngô Hưng nhận  thất bại,  còn nợ nần cờ b.ạ.c khổng lồ, chuẩn  bán nhà bỏ trốn. Chuyện   bại lộ, các hàng xóm ở mấy dãy nhà   bàn tán xôn xao. Không ngoài dự đoán, chậm nhất là chiều mai, những chuyện  sẽ truyền đến tai các chủ nợ của .
 
 
Sau khi cuộc vui tan rã, Ngô Hưng  suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ, quyết định từ bỏ kế hoạch bán nhà, tranh thủ lúc chủ nợ    tin tức liền nhanh chóng bỏ trốn.
 
 
Mò mẫm dọn dẹp hành lý xong xuôi,  năm giờ sáng, khi vạn vật đều chìm  tĩnh lặng, Ngô Hưng lén lút mở cửa phòng 204, rón rén từng bước một  xuống cầu thang.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
 còn   đến tầng một, phía   đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Mày  !”
 
 
Cùng với tiếng , đèn cảm ứng ở hành lang cũng sáng lên, Ngô Hưng ngẩng đầu lên, liền thấy Ngô lão đầu vẻ mặt giận dữ  ở cầu thang,  mặt lộ  nụ  ngượng nghịu,  gọi: “Bố…”
 
 
Ngô lão đầu lớn tiếng : “Mày đừng gọi tao là bố! Tao   đứa con như mày!”
 
 
Tối nay  khi Ngô Hưng và Thang Tiểu Phương cãi , Ngô lão đầu vẫn còn đang mơ mộng về việc con gái gả cho đại gia Hồng Kông,  đánh thức mặc quần áo sang nhà bên cạnh  ngóng, mới   những chuyện nhận   thành, mà Ngô Hưng còn cờ b.ạ.c nợ một khoản tiền lớn,  thế chấp hai căn phòng trong nhà cho ông chủ sòng bạc.
 
 
Đáng sợ hơn là ngay cả khi bán nhà , cũng  đủ trả  tiền Ngô Hưng  nợ, nên   chuẩn  bán nhà bỏ trốn.
 
 
Mặc dù lúc cãi , Thang Tiểu Phương  nhắc đến chuyện Ngô Hưng định đưa ông   Hồng Kông, nhưng ông  là bố ruột,  cùng Ngô Hưng đuổi Lý Cúc Bình và Ngô Long ,      tính nết của .
 
 
Nếu Ngô Hưng thực sự định đưa ông  cùng bỏ trốn,  thể nào giấu ông chuyện ,  đây  , chính là chuẩn  bỏ  ông cùng  con Thang Tiểu Phương.
 
 
Ban đầu ông  tưởng rằng, ly hôn với Lý Cúc Bình chọn Ngô Hưng thì  thể sống , kết quả tiền ly hôn  chia đều  Ngô Hưng lừa mất thì thôi , đến cả căn nhà cũng  còn.
 
 
Ngô lão đầu tức đến mức cả đêm  ngủ , giờ   thấy Ngô Hưng chuẩn  tự  bỏ trốn, sự phẫn nộ  thể tưởng tượng . Ông  mấy bước  xuống lầu, túm lấy quần áo của Ngô Hưng  đ.ấ.m tới tấp, đồng thời mắng chửi: “Tao đánh c.h.ế.t cái đồ súc sinh con , tao cho mày cờ bạc, cho mày…”
 
 
Ngô Hưng vì chột ,  ôm hành lý né tránh  : “ cảnh cáo ông đấy, ông mau dừng tay , nếu   sẽ đánh trả đấy.”
 
 
Ông Ngô nào   lọt tai lời đó,  đánh Ngô Hưng  : “Mày còn cãi! Tiền tiết kiệm mấy chục năm của tao đều  mày lừa mất hết , bây giờ nhà cửa cũng  còn, tao xem mày còn mặt mũi nào nữa…”
 
 
Ông    hết lời, Ngô Hưng  vứt hành lý xuống, vươn tay đẩy mạnh ông  một cái.
 
 
“Rầm!”