“ bồi dưỡng và thăng chức  hề xung đột, thậm chí cô thăng chức  thì việc tranh suất bồi dưỡng còn thuận lý thành chương hơn…” La Lệ Quyên chỉnh sửa vài tài liệu  bàn  việc  mặt, chậm rãi vài giây  hỏi thẳng: “Thực  cô  nỡ bỏ công việc kinh doanh của   ?”
 
 
Diệp Vi  còn dùng lời lẽ quanh co nữa, gật đầu : “Chắc chắn  nỡ.”
 
 
La Lệ Quyên dò hỏi: “Chuyển nhượng cho  khác cũng   ?”
 
 
“Trưởng phòng,   thật với cô nhé, so với việc  tài chính,  thích tự  kinh doanh hơn.” Diệp Vi  xong ngẩng đầu,  thẳng  ánh mắt của La Lệ Quyên, chờ đợi câu trả lời của cô.
 
 
Mặc dù Diệp Vi   rõ, nhưng La Lệ Quyên  thể   ý của cô là  định  việc lâu dài ở nhà máy cơ khí nữa, thậm chí  lẽ việc cô ở  đến ngày hôm nay cũng chỉ vì suất bồi dưỡng.
 
 
Mà theo quy định,  khi công nhân viên  nhà máy sắp xếp  bồi dưỡng, thường   về đơn vị cũ  việc từ ba đến năm năm, nếu  ngoài việc bồi thường chi phí bồi dưỡng, còn  chịu một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng nhất định.
 
 
Vì , khi chọn nhân sự  bồi dưỡng, lãnh đạo nhà máy thường thiên về những   thể  việc lâu dài, dù  cũng  ai  vì chi phí đào tạo và tiền phạt vi phạm hợp đồng mà tranh cãi với nhân viên.
 
 
 trường hợp của Diệp Vi đặc biệt, cô  chỉ là nhân viên của nhà máy, mà còn là cổ đông lớn, hơn nữa dù  bồi thường tiền, cô cũng  thể chi trả.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Rõ ràng, khi cô nhắc đến suất bồi dưỡng, cô cũng  nghĩ đến những điều .
 
 
La Lệ Quyên suy nghĩ  : “Chuyện    thể quyết định, nhưng  sẽ báo cáo tình hình của cô lên  một cách nguyên văn, việc  nhận  suất bồi dưỡng  , tùy thuộc  ý của lãnh đạo nhà máy, cô thấy ?”
 
 
“   ý kiến gì ạ.”
 
 
“Vị trí phó phòng, cô thấy trong phòng ai thích hợp hơn?”
 
 
Mặc dù Diệp Vi  chắc chắn  thể nhận  suất bồi dưỡng, nhưng  thái độ của cô, vị trí phó phòng chắc chắn  chọn  khác, nghĩ rằng cô  phòng tài chính cũng  vài năm,  quen thuộc với cả ba  còn , La Lệ Quyên liền tiện miệng hỏi một câu.
 
 
Diệp Vi  vẻ  bất ngờ, nhưng  nhanh điều chỉnh , trả lời: “Cá nhân  thiên về chị Tôn và chị Trần.”
 
 
La Lệ Quyên lộ vẻ ngạc nhiên: “Cô   Chu Vinh từng  bồi dưỡng, hơn nữa   cũng là   trình độ học vấn cao nhất trong ba …”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-339.html.]
Trong ba , Chu Vinh quả thật  tính cạnh tranh hơn, dù  thì   học vấn cao,  từng  bồi dưỡng, thâm niên cũng  thua kém gì hai  ,   còn  giỏi luồn lách,  ít  thể hiện  mặt lãnh đạo.
 
 
 Diệp Vi và Chu Vinh quan hệ   mà!
 
 
Mặc dù họ  chính thức xích mích, khi  công việc giao thoa vẫn sẽ trao đổi với , nhưng trong lòng Diệp Vi vẫn nhớ chuyện Chu Vinh giúp lão Lâm đối phó cô, đương nhiên  thể  thời điểm quan trọng  mà  giúp  .
 
 
Lo lắng    lưng  khác  , đối mặt với sự tò mò của La Lệ Quyên, Diệp Vi   lý do cụ thể, chỉ  xòa : “Cho nên đây là khuynh hướng cá nhân của  thôi.”
 
 
Thấy cô  định  nhiều, La Lệ Quyên  ép buộc, : “Cô về  việc .”
 
 
“Vâng.”
 
 
Vừa về phòng tài chính  xuống, Diệp Vi   thấy Chu Vinh  đối diện  giọng mỉa mai: “Ối chao, Phó phòng Diệp  về  đấy ?”
 
 
Diệp Vi lập tức hối hận, sớm  Chu Vinh là cái loại  , cô nên     thêm vài câu  mặt La Lệ Quyên mới !
 
 
 “ngàn vàng khó mua  sự  ”, cô   ngoài ,  thể vì  “ ” Chu Vinh mà   tìm La Lệ Quyên.
 
 
Cô  giả lả : “Nghe ý  Chu, là định rút khỏi cuộc cạnh tranh vị trí phó phòng  ? Vậy mà trưởng phòng La   hỏi  ai thích hợp hơn  phó phòng,    bỏ sót ai, khen ngợi tất cả   một lượt, nếu  Chu  quyết định rút lui,  thôi, bây giờ  sẽ   với trưởng phòng  cần cân nhắc  nữa.”
 
 
Thấy Diệp Vi    dậy thật, chuẩn   khỏi văn phòng tìm La Lệ Quyên, Chu Vinh vội vàng ngăn cô : “Tiểu Diệp! Tiểu Diệp cô hiểu lầm .”
 
 
Diệp Vi dừng bước,  đầu liếc xéo   hỏi: “ hiểu lầm cái gì?”
 
 
Chu Vinh  nịnh nọt : “Gần đây trong nhà máy   đều  cuối cùng cô  thể sẽ trở thành phó phòng của phòng chúng ,   trưởng phòng La gọi cô qua,  cứ tưởng cô  tìm cô để  chuyện , cho nên mới chúc mừng cô  đấy thôi.”
 
 
“Anh  đó là chúc mừng ?” Diệp Vi nhướng mày, “ chẳng   chút ý chúc mừng nào, chỉ   giọng điệu mỉa mai thôi.”
 
 
Chu Vinh thường ngày tự cho  là cao, nhưng khi  việc cần cầu thì vẫn   cách “xuống nước”, giơ tay vỗ  miệng : “Là do cái miệng     chuyện, để Tiểu Diệp cô hiểu lầm , nhưng cô tin  ,  thật sự   ý mỉa mai cô.”
 
 
Diệp Vi “hừ” một tiếng,  còn lời nào đáp trả nữa, chỉ lách qua   trở về chỗ .