Nghe ông chủ  đây  là bán lời ít lãi nhiều,  đó buột miệng : "Một đĩa bán sáu mươi tám tệ,  còn dám  lời ít lãi nhiều? Ngoài chợ đêm   bản lậu , game , nhiều nhất hai mươi tệ là mua . Bản lậu so với bản quyền   chỉ thiếu một cuốn hướng dẫn và một poster thôi ? Mấy thứ đó   cần,  giảm giá cho  chút ,  sẽ ủng hộ bản quyền của các ,  ?"
 
 
Sắc mặt ông chủ trở nên khó coi, nhưng vẫn kiên quyết   giảm giá ,   thấy  liền  ông  cổ hủ, đặt đĩa xuống  bỏ .
 
 
Người đó  thì  , nhưng nhiều khách hàng ban đầu chấp nhận giá sáu mươi tám tệ và chuẩn  thanh toán,  khi do dự đều  lượt đặt đĩa xuống và bỏ .
 
 
Diệp Vi thấy , cầm một bộ đĩa lên,  đến quầy tính tiền và : "Tính tiền."
 
 
"Sáu mươi tám tệ."
 
 
Diệp Vi lấy ví , giả vờ như vô ý : "Game  chắc mới  mắt  ? Sao   bản lậu nhanh thế?"
 
 
Vì Diệp Vi là khách quen, và luôn  ủng hộ bản quyền, ông chủ  lái sang chuyện khác, thở dài : "Bản lậu đương nhiên dễ , mua một đĩa bản quyền,  chép sang là xong, còn những thứ khác như sách hướng dẫn, poster, một xưởng nhỏ vài , mỗi ngày  thể sản xuất  vài trăm đĩa lậu."
 
 
Diệp Vi trầm tư: "Game   nổi tiếng, bản lậu  xuất hiện, nhà phát triển game  định nghĩ cách ?"
 
 
"Nghĩ cách gì ? Những kẻ  bản lậu đều là đánh du kích, hoạt động chớp nhoáng, đợi công an tìm đến, chúng  biến mất từ lâu ."
 
 
Ông chủ nhận tờ một trăm tệ,  lấy tiền thừa từ hộp tiền  : "Chúng  những  mở cửa hàng còn đỡ, chứ những nhà phát triển phần mềm, trong lòng mới hận những kẻ  bản lậu đó, họ tốn thời gian và tiền bạc, cuối cùng cũng phát triển  một phần mềm, sản phẩm  mắt cũng nổi tiếng, kết quả bản quyền chẳng bán  bao nhiêu, bản lậu thì thi  mọc lên. Cuối cùng những kẻ  bản lậu kiếm bộn tiền, còn những  vất vả nghiên cứu phát triển phần mềm thì mất trắng vốn liếng, chỉ  thể đóng cửa, haiz!"
 
 
Diệp Vi nhận tiền thừa,  cầm lấy đĩa game  quầy, : "Rồi sẽ  hơn thôi."
 
 
"Môi trường chung  hơn e rằng  dễ,  cũng  dám nghĩ tới điều đó," ông chủ lắc đầu , "Bây giờ  chỉ mong lô hàng  nhập về  thể bán hết sớm  khi bản lậu tràn lan, để khỏi  ế."
 
 
Trước khi game nổi tiếng, Trần Nghi Ngọc và các cửa hàng chuyên doanh đều ký hợp đồng ký gửi, thế mà cũng   nhiều thương nhân  hợp tác với . Dù miễn cưỡng đồng ý hợp tác, cũng chỉ nhập vài bộ, mười mấy bộ, để ở cửa hàng thử thăm dò.
 
 
  khi game nổi tiếng,  cầu cạnh  trở thành các cửa hàng chuyên doanh, để  hàng sớm, và để  nhiều hàng hơn, họ vung tiền tranh giành  đặt hàng.
 
 
Những lô hàng  đặt , nếu  bán  thì chỉ  thể tự chịu thiệt hại.
 
 
Cũng chính vì , một  cửa hàng độc quyền bề ngoài bán hàng chính hãng, nhưng thực chất cũng  ăn hàng lậu.
 
 
Thế nhưng, ông chủ của cửa hàng độc quyền  luôn cho rằng, kinh doanh   lương tâm, nếu cứ  một đằng  một nẻo như , sớm muộn gì cũng sẽ tự  hẹp đường  ăn của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-575.html.]
 
Hơn nữa,  như ,  chịu thiệt thòi nhất chắc chắn là các nhà phát triển phần mềm, đợi đến một ngày nào đó họ nản lòng hết, ngành  cũng sẽ c.h.ế.t theo.
 
 
Có lẽ ông   lý tưởng hóa,   thấy ngày đó xảy , nên luôn kiên trì chỉ bán hàng chính hãng.
 
 
Ngẫm nghĩ lời ông  , Diệp Vi đáp: “Cố lên.”
 
 
…
 
 
“Chị ơi, chị cũng quan tâm đến 《Tây Hành Ký》 ?”
 
 
Tan  về nhà, Diệp Binh lập tức phát hiện chiếc đĩa game đặt  bàn , cầm lên  xem bao bì   lớn: “Trò chơi  dạo  hot lắm,  ở công ty em ai cũng chơi,  họ  em cũng  chơi, tiếc là mãi   thời gian  mua.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Diệp Vi “cạch” một tiếng cắn miếng táo trong tay,  nhai    : “Đĩa game  em cầm  .”
 
 
“Chị  chơi ?”
 
 
“Chị  phá đảo ,” Diệp Vi , “Đây là  đường về thấy cửa hàng độc quyền quảng cáo, nên tiện tay  lấy thôi.”
 
 
Diệp Binh trong lòng  chút nghi hoặc,  phá đảo   chị   mua thêm một đĩa game nữa về  gì?  nghĩ đến việc  những game thủ thích chơi một đĩa  cất giữ một đĩa,  đột nhiên hiểu .
 
 
Mặc dù  đây   từng thấy Diệp Vi  thói quen , nhưng  đó nữa chị  còn  chơi game cơ mà, con  ai cũng sẽ  đổi, thói quen  đổi cũng là chuyện bình thường.
 
 
Diệp Binh : “Nếu chị  cất giữ, thì bộ  mở  cho em là , bộ  chị cứ cất .”
 
 
Diệp Vi căn bản  hề nghĩ đến việc cất giữ, cô mua bộ đĩa game  chủ yếu là  xem tình hình tiêu thụ của trò chơi. Biết   , mới thuận tiện cho việc đàm phán  .
 
 
 cô  giải thích chi tiết, chỉ : “Không , em cứ lấy .”
 
 
“Cạch”  ăn thêm hai miếng táo, như thể mới chợt nhớ ,  hỏi: “Em  , nhiều đồng nghiệp ở công ty em chơi game  ?”
 
 
“ , công ty em nhiều nam giới, họ đều thích chơi game.”
 
 
Diệp Vi  hỏi: “Họ chơi game cũng là  quán net ?”