Thị trấn cổ mà họ đến tuy  lịch sử lâu đời nhưng   khai thác nhiều, chỗ ở  nhiều. May mắn là còn vài ngày nữa mới đến Giao thừa, lúc  lượng khách du lịch  nhiều, hai  nhanh chóng tìm  chỗ ở.
 
 
Khách sạn là một ngôi nhà cổ  cải tạo, quy mô  lớn lắm, tổng cộng chỉ  bảy tám phòng, nhưng môi trường  , trong phòng  nhà vệ sinh riêng, ga trải giường và vỏ chăn trông đều khá sạch sẽ.
 
 
Tuy nhiên Diệp Vi tự mang theo bộ chăn ga gối của , nên cũng  quá bận tâm về điểm .
 
 
Đặt hành lý xuống, Diệp Vi bước  ban công.
 
 
Ban công  lớn, chỉ đặt một bàn , kèm hai chiếc ghế  tựa lưng, khi trời nắng   thể  đây uống .
 
 
Và bên  ban công là dòng sông nước xanh biếc.
 
 
Trong tầm mắt,  thể  thấy cây cầu vòm bằng đá trắng  sông, bên  cầu thỉnh thoảng  những chiếc thuyền mái che đen  qua .
 
 
Người chèo thuyền  cả nam lẫn nữ, thuyền  chở khách, cũng  thuyền bán hàng.
 
 
Khi Diệp Vi  ngoài,  lúc  một dì lớn tuổi chèo thuyền đến,  tươi hỏi cô  ăn bánh ngọt . Cô  đầu tiên thấy  chèo thuyền bán hàng, cảm thấy  lạ, liền  hỏi đối phương  những loại bánh ngọt nào.
 
 
Đối phương kể  hai ba loại,  đặc biệt lấy  một loại,  là đặc sản bánh ngọt địa phương.
 
 
Diệp Vi bình thường   ăn đồ ngọt, nhưng  tò mò đối phương sẽ đưa bánh lên như thế nào, liền   một phần,  hỏi giá bao nhiêu.
 
 
Bánh ngọt giá  đắt, nhưng Diệp Vi  mang theo tiền, liền   một phần,  bảo đối phương đợi một chút,    nhà.
 
 
Dương Chinh Minh  từ nhà vệ sinh , nghi ngờ hỏi: “Em   chuyện với ai thế?”
 
 
“Bên   một dì chèo thuyền bán đồ ăn.” Diệp Vi    lấy ví từ trong túi xách , rút mười tệ,   ban công, hỏi: “Dì ơi, tiền cháu đưa cho dì thế nào ạ?”
 
 
“Cháu đợi một lát.”
 
 
Dì lớn tuổi  thuyền    cầm chiếc giỏ tre trống đặt bên cạnh,  cầm một phần bánh ngọt lên, xác nhận hỏi: “Một phần   ạ?”
 
 
Diệp Vi  , dì liền cầm một cây sào tre,  treo giỏ tre lên móc  buộc ở đầu cây sào, giơ lên đưa đến  mặt Diệp Vi,  bảo cô đặt tiền  giỏ tre.
 
 
Diệp Vi lấy bánh ngọt trong giỏ tre ,  đặt tiền , giao dịch giữa họ coi như  tất.
 
 
Khoảnh khắc giao nhận, Diệp Vi  thấy tiếng “cạch”, ngẩng đầu  sang, thì thấy Dương Chinh Minh  bấm chụp vài kiểu ảnh về phía cô.
 
 
Diệp Vi   ngay, cảm ơn dì chèo thuyền, đợi    mới   xem ảnh. Dương Chinh Minh sải bước đến  mặt cô, hạ thấp máy ảnh xuống, : “Xem , em  vui vẻ  bao.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-phat-tai-o-thuong-hai-thap-nien-90/chuong-590.html.]
 
Diệp Vi: “…”
 
 
Cô đúng là   vui vẻ, nhưng trông  vẻ  ngốc, cô  cho rằng đó là vấn đề của , liền đổ  cho Dương Chinh Minh, yêu cầu  xóa ảnh.
 
 
Dương Chinh Minh lý lẽ: “Ngốc chỗ nào chứ? Đẹp  bao nhiêu.”
 
 
Vừa   giơ máy ảnh lùi từng bước, lùi mãi đến cạnh giường,  ấn xuống giường, mới  Diệp Vi giật lấy máy ảnh, xóa liền mấy tấm ảnh, động tác của cô dừng .
 
 
Dương Chinh Minh nghiêng đầu ghé  gần, thấy điều khiến cô dừng  là tấm ảnh đầu tiên  chụp.
 
 
Bức ảnh  chụp từ  xuống,  chỉ chụp  Diệp Vi mà còn cả cụ bà  thuyền và những dãy kiến trúc cổ kính liên tục trải dài hai bờ sông.
 
 
Diệp Vi  gần nhất, đang lấy bánh ngọt  từ chiếc giỏ tre, nên chỉ lộ  nửa khuôn mặt, nhưng qua đôi mắt cong cong và khóe môi nhếch lên khi ,  thể thấy tâm trạng cô cũng  .
 
 
“Để  tấm  ,” Dương Chinh Minh mở lời, thấy Diệp Vi ngước mắt   thì nhấn mạnh, “Tấm  em  trông  ngốc chút nào, thật sự  .”
 
 
Diệp Vi cố ý hỏi: “Ý  là mấy tấm   trông  ngốc thật ?”
 
 
Dương Chinh Minh: “…”
 
 
Thấy    nên lời, Diệp Vi bật  khúc khích, nhét máy ảnh  lòng ,   dậy lấy mấy miếng bánh ngọt  rơi  giường trong lúc giằng co.
 
 
Mở giấy dầu , quả nhiên bánh ngọt   mẻ góc.
 
 
May mà tổng thể vẫn còn nguyên vẹn, Diệp Vi cầm một miếng nếm thử, thấy vị khá ngon, liền đưa giấy dầu đến  mặt Dương Chinh Minh, : “Ngon lắm,  nếm thử .”
 
 
Dương Chinh Minh tắt máy ảnh  dậy, nhưng  lấy bánh ngọt trong gói giấy dầu, mà ghé sát  ăn nốt nửa miếng bánh trong tay Diệp Vi. Bị cô lườm một cái hỏi: “Nhất định  tranh giành với  đúng ?”
 
 
Dương Chinh Minh trả lời  liên quan: “ là ngon thật.”
 
 
Nuốt miếng bánh trong miệng xuống, thấy Diệp Vi vẫn giữ nguyên tư thế    nhúc nhích,   nghĩ ngợi gì mà ghé sát  cắn ngón tay cô, l.i.ế.m sạch những vụn bánh còn sót .
 
 
Ngay khoảnh khắc lưỡi  chạm  ngón tay cô,  khí trong phòng bỗng trở nên mờ ám.
 
 
  nhanh, tiếng bụng kêu ùng ục bất ngờ vang lên  phá vỡ sự mờ ám . Diệp Vi nhớ  cửa sổ  đóng, sợ  trong căn nhà đối diện  thấy, liền vội vàng đẩy Dương Chinh Minh , gói ghém bánh ngọt   đặt lên bàn bên cạnh, để  một câu “  vệ sinh”   phòng tắm.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Đợi Diệp Vi rửa tay xong  , cả hai  ai nhắc đến chuyện   nữa, tự nhiên trò chuyện về việc trưa nay ăn gì.
 
 
Quán ăn  bà chủ quán trọ giới thiệu,  là món ăn gia đình đặc trưng của địa phương.