Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:16:12
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hậu quả của việc say rượu chính là đau đầu, đầu óc cứ mòng mòng, Diệp Dung thức dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, nàng dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nhớ mang máng hình như tối hôm qua ca ca đáp ứng nàng một chuyện quan trọng, rốt cục là chuyện gì? Hình như là liên quan đến Bạch Biên Sương, Diệp Dung giường vò đầu bứt tóc suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên từ giường nhảy dựng xuống đất, đúng , ca ca đáp ứng nàng sẽ cưới Bạch Biên Sương! Trời ạ, tối qua khi nàng uống say nhịn đem những lời giấu kín trong lòng cho ca ca! Nếu chỉ chuyện của nàng thôi thì vấn đề gì cả, quan trọng nhất chính là nàng sẽ đem cả chuyện của Bạch Biên Sương cũng cả choc a ca đó chứ?!

Diệp Dung lo lắng vội vàng mặc áo váy tử tế, tùy tiện kéo kéo tóc cho khỏi rối tung lên, đó lập tức nhấc váy chạy tới ngoại viện.

"Ca ca!" Tối hôm qua Diệp Sở cũng uống nhiều, say đến nỗi đầu óc mơ hồ, ngủ đến giờ mới thức dậy, trông thấy Diệp Dung nét mặt kinh hoảng vọt , vội hỏi: "Làm , xảy chuyện gì?"

"Ca ca, tối hôm qua, ... ..." Diệp Dung gấp c.h.ế.t , nhưng mở miệng hỏi như thế nào mới , "Muội nên chứ?"

Diệp Sở gật gật đầu, "Có , nhiều, còn đáp ứng sẽ cưới Bạch cô nương về nhà, đương nhiên nếu như nàng nguyện ý, đến nhà chúng , và nàng chính là phu thê danh nghĩa mà thôi, để cho nàng yên tâm bạn với ." Mặc dù rõ ràng cho lắm chuyện của hai là thế nào, nhưng nếu đều lấy chồng, hai cùng chung chí hướng, như thì và Bạch Biên Sương thể kết phu thê danh nghĩa, để hai bọn họ thể ở cùng chung qua hết quãng đời còn cũng .

Diệp Dung ảo não thật lấy kim chỉ vá miệng , "Vậy, cho Bạch cô nương lấy chồng ?"

Diệp Sở cẩn thận nghĩ nghĩ, tối hôm qua cũng uống quá chén nên chút hồ đồ, lắc đầu, "Hình như , vì nàng gả chồng? Còn nữa vì cũng xuất giá?

Thì là ca ca , Diệp Dung thở phào nhẹ nhõm, "Cái ca ca cần , ca ca, thật sự nguyện ý cưới Bạch cô nương ? Vốn dĩ nàng dự định khi lấy chồng sẽ nạp cho phu quân mấy vị thất, đó phu thế liền ai nấy lo, phiền, xen chuyện của nữa, nếu như ca ca cưới nàng, thì đừng hi vọng vợ chồng hòa thuận mặn nồng tình ý ."

"Nếu như cả hai phiền đến , tương kính như tân, thật cũng là một loại chung sống hòa thuận ." Diệp Sở cảm thấy quan trọng, "Hơn nữa, còn thể nạp , chọn thích thích nạp phủ . Nếu hai các nguyện ý lấy chồng, bằng cùng bạn chung sống hết quãng đời còn ."

Diệp Dung mừng rỡ nhảy cẫng lên, "Ca ca, cám ơn , như liền hỏi Bạch cô nương một chút đây!" Bạch Biên Sương là chủ ý, chính kiến, cho dù ca ca đồng ý, nhưng vẫn còn hỏi xem nàng nguyện ý mới . Về phần của , thể kết với Vinh An bá phủ, chắc chắn là sẽ vô cùng nguyện ý .

"Khoan !" Diệp Sở bỗng gọi nàng .

"Ca ca còn chuyện gì ?" Diệp Dung lo lắng Diệp Sở, sợ sẽ đổi ý.

"Muội, cũng nên..." Diệp Sở đưa tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở, "Khụ khụ, cũng nên trở về rửa mặt sạch sẽ hãy tính tiếp, trong mắt vẫn còn ..., sáng nay thức dậy rửa mặt chạy đến đây ."

"Muội !" Diệp Dung hổ đỏ mặt, dùng hai tay ôm mặt chạy mất.

Bạch Biên Sương Diệp Dung về chuyện , trầm tư trong chốc lát , "Ca ca của như thế, cảm thấy chút đành lòng, cho dù nam nhân thể nạp , nhưng phu thế mỹ mãn hạnh phúc cũng quan trọng, thế nhưng đề nghị của tâm động." Dựa theo ý tưởng ban đầu của nàng, nếu như phu quân nguyện ý, hai tất nhiên sẽ náo loạn, xung đột lên một phen, nhưng nếu gả cho Diệp Sở, ngay từ đầu rõ tâm tư của , cũng hai sẽ chỉ là phu thê danh nghĩa, hơn nữa nàng còn thể ở bên bạn với Diệp Dung hết nửa quãng đời còn , quả thực là quá mỹ, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống của khi gả cho liền tâm động thôi.

Diệp Dung mở to mắt chằm chằm Bạch Biên Sương, chỉ mong nàng có thể đáp ứng.

Bạch Biên Sương phát hiện ánh mắt nóng bỏng của nàng, bật : "Đừng nóng vội, để gặp ca ca một xem , một chuyện, mặt cho rõ ràng." Đây là chuyện trọng đại của đời , cũng thể qua loa tùy tiện quyết định , nàng cũng xem Diệp Sở đến cùng thể tin tưởng .

Không bao lâu đó, trong một đến Diệp phủ thăm Diệp Dung, Bạch Biên Sương bỗng "ngẫu nhiên" gặp Diệp Sở, ba trong đình nghỉ mát ở hoa viên trò chuyện với một lúc. Lương đình xây dựn tương đối cao, bên trong thể xa khắp bốn phía, lo lắng đến gần lén.

Bạch Biên Sương quan sát Diệp Sở, nam tử mười chín tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu thạch thanh (màu xanh của đá Azurite), ở chỗ đó, thư thái bình thản, trầm , một mới trải qua đả kích nặng nề.

Diệp Sở cũng dò xét Bạch Biên Sương, da trắng như mỡ đông, trán cao mày ngài, là một tiểu thư khêu các dung nhan thật mỹ lệ.

"Đề nghị của Diệp công tử động tâm." Bạch Biên Sương vòng vo mà thẳng vấn đề, "Chỉ là như đối Diệp công tử hình như công bằng."

Diệp Sở rũ mắt xuống bình thản đáp, "Không công bằng, nếu như Bạch cô nương thể bạn với Tam , tránh cho nàng cô đơn, tịch mịch nơi khuê phòng, cảm thấy công bằng . Hơn nữa, nam nhân ngoài thê tử vẫn còn thể nạp , chỉ cần Bạch cô nương chê phận thấp kém là , cũng dối gạt Bạch cô nương, chuyện gian lận khoa cử cũng liên lụy trong đó, chỉ xóa bỏ công danh tú tài, mà cũng thể tiếp tục tham gia khoa cử nữa, về , e là chỉ thể một thương nhân địa vị thấp hèn mà thôi."

Bạch Biên Sương : "Ai thương nhân là thấp hèn? Ta cũng dối gạt Diệp công tử, bản nhân đối với chuyện kinh doanh hứng thú, hơn nữa còn vài phần tâm đắc, nếu như tương lai thể may mắn trở thành một nhà, chúng còn thể cùng nghiên cứu thảo luận về con đường đạo lý kinh doanh, của đồ cưới hồi môn, Diệp công tử cửa hàng, chúng cùng cố gắng, chừng thể đem cuộc sống trôi qua thật vui vẻ náo nhiệt đấy."

Đôi mắt Diệp Sở sáng lên, vốn đang cảm thấy tiền đồ mênh mông, tương lai mù mịt, dù theo con đường kinh doanh, nhưng nên bắt đầu từ , nghĩ tới một nữ tử như Bạch Biên Sương vậy mà am hiểu chuyện . Hắn lên, hướng về phía Bạch Biên Sương chắp tay hành lễ, "Đã như , liền đa tạ Bạch cô nương chỉ điểm cho."

Bạch Biên Sương cũng dậy thi lễ đáp , "Còn đa tạ Diệp công tử thành cho."

Lại qua thêm mấy ngày , Bạch Biên Sương gửi cho Diệp Dung một lá thư, trong thư nàng cho phụ mẫu đồng ý hôn sự , chỉ chờ Diệp gia đến cửa cầu .

Diệp Sở chuyện với Tề thị, Tề thị kinh hãi, "Làm thể, Vinh An bá phủ đồng ý? Nương con đang khổ sở trong lòng, mặc dù chọn thông gia cũng là một con đường để tiến lên, nhưng nhà chúng và Vinh An bá phủ môn đăng hộ đối, thực tế là trèo cao tới mà."

Diệp Sở chút bất đắc dĩ, khuyên nàng, "Nương cứ thử xem, Bạch gia sẽ nguyện ý thì ."

Diệp Sở mới trải qua đả kích nặng nề, Tề thị đành lòng cho thất vọng, vì cũng mời bà mối đến Vinh An bá phủ. Vốn dĩ bà mối cũng nguyện ý , cửa hôn nhân qua thể thành , chừng sẽ còn bá phủ cho đuổi đánh khỏi cổng nữa, điều Tề thị nhét thêm chút bạc, xem xét đến chỗ bạc , bà cũng liền thử một chuyến mà thôi.

Vượt ngoài dự kiến của Tề thị và bà mối, cửa hôn nhân vậy mà mười phần thuận lợi, đến hai tháng , Diệp Sở và Bạch Biên Sương liền chính thức định , hôn kỳ định tháng ba năm . Diệp Dung thì một lòng ngóng trông Bạch Biên Sương sớm ngày gả đến nhà nàng, Bạch Biên Sương cũng ước gì thể sớm rời khỏi bá phủ, nhưng hôn kỳ thể an bài quá gấp gáp , từ đầu hai nhà chút tương xứng, nếu bây giờ sốt ruột thành , dễ khiến cho khác suy đoán, đưa tin đồn thất thiệt, cho nên, bọn họ cũng chỉ thể đem hôn kỳ định bốn tháng mà thôi.

...

Nghe tin Bạch Biên Sương định với Diệp Sở, cằm của Diệp Thiên suýt rơi xuống đất, trong mắt nàng, hai căn bản là xứng với . Cũng nàng xem thường Diệp Sở, nhưng dù thì Bạch Biên Sương chính là đích nữ của Vinh An bá phủ, lúc nếu như hôn sự với ca ca mà thành, thì chính là phu nhân của thế tử , vị nhị ca Diệp Sở của nàng chỉ là một dân bình thường, còn xóa bỏ công danh nữa.

"Ngôn ca ca, thử xem Bạch Biên Sương là xảy chuyện gì?" Diệp Thiên nhớ tới cảnh tượng cảnh Bạch Biên Sương và Diệp Dung mật mười ngón đan xen cùng dạo vườn hoa quế, nàng thể với khác , đành đến hỏi Tiêu Ngôn Phong, dù cũng thấy tận mắt.

"Cõ lẽ Bạch cô nương và Tam tỷ tỷ, Nhị ca của ước định gì với ." Tiêu Ngôn Phong để ý loại chuyện nhỏ nhặt cho lắm, chỉ cần những chút liên hệ với tiểu nha đầu cua , cũng thèm để ý đến bọn họ, "Nếu như Thiên Thiên , thì để phái thăm dò một chút xem ?"

"Được , cần, cần, mặc dù chút hiếu kỳ, những cũng nhất định , mà cho dù bọn họ ước định gì với chăng nữa, đó cũng là chuyện của bọn họ, quan hệ gì với cả." Diệp Thiên thở dài: "Muội chỉ là xúc động, cảm khái một chút thôi, Bạch cô nương cuối cùng vẫn trở thành tẩu tử của ." Chẳng qua là từ Đại tẩu biến thành Nhị tẩu mà thôi.

"Thiên Thiên." Tiêu Ngôn Phong vòng hai tay ôm lấy nàng, bên trong đôi mắt phượng đen như mực tràn đầy ấm ức và tủi , "Bọn họ định muộn hơn sáu năm so với chúng , thế mà thành sớm hơn chúng đến tận sáu tháng, thật đúng là công bằng."

"Sặc!" Diệp Thiên chút câm nín gì, đời mấy mới tám tuổi định giống như nàng thế chứ, tiếp, khác khi nào đính hôn bao giờ thành , đó cũng là chuyện của , dâu gì liên quan, gì là công bằng hết mà.

"Thiên Thiên, trong lòng thật sự khó chịu, nhanh dỗ dành ." Hai tay Tiêu Ngôn Phong siết chặt một chút, có thể cảm giác một cách rõ ràng dáng lung linh, uyển chuyển của nàng, xem để Phùng ma ma chuẩn canh cho nàng điều dưỡng thể là đúng , hiệu quả đúng thật là mười phần rõ rệt, đáng tiếc, tiểu vương phi yêu kiều mềm mại động lòng như thế, thế mà chờ tới sang năm mới có thể ăn bụng , hai.

Diệp Thiên buồn Dự vương điện hạ cao cao tại thượng đột nhiên trở nên vô như thế, bàn tay mảnh khảnh đặt tấm lưng rắn chắc của vỗ nhè nhẹ mấy cái, "Ngôn ca ca đừng nóng vội, tháng chín năm là chúng thành , chỉ cần đợi thêm đến một năm nữa thôi, nhanh liền đến mà." Nàng cũng đang ngóng trông thành với mà, nhưng mà qua năm nàng mới cập kê, hôn kỳ như cũng là an bài chặt chẽ .

Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong lẳng lặng chằm chằm nàng, ý tứ rõ ràng, đối với phương pháp dỗ dành của nàng là bất mãn, hài lòng.

Diệp Thiên mím mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên tiến đến gần gương mặt của nhẹ nhàng hôn một cái.

"Thiên Thiên, chỉ như thế vẫn đủ."

Nói xong Tiêu Ngôn Phong cúi đầu xuống, đôi môi mỏng trực tiếp áp lên môi nàng, mấy cánh môi dán cùng một chỗ, nhẹ nhàng mân mê, vuốt ve.

Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, cánh môi ma sát mang theo chút ngứa ngáy, tê dại, hai mắt Diệp Thiên nhắm chặt, hai hàng mi khe khẽ rung động, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Tiêu Ngôn Phong hé mở miệng, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận mềm mại của nàng, chậm rãi, dịu dàng nếm lấy thơm ngọt ngon miệng mỹ vị.

Diệp Thiên khe khẽ hừ một tiếng, cảm giác thật quái lạ, nàng cảm thấy cả giống như đang nóng lên, lòng bàn tay gan bàn chân đều nóng ran ngứa ngáy.

Tiêu Ngôn Phong thấy nàng tự chủ hừ hừ thành tiếng, thể cứng đờ, vội buông đôi môi nàng , hai tay ôm nàng càng chặt hơn, đầu lưỡi ở môi nàng chậm rãi miêu tả theo những đường cong, giống như nhớ kỹ hình dáng đôi môi của nàng .

Đầu lưỡi của linh hoạt, so với đôi môi còn ấm áp nóng bỏng hơn nhiều, Diệp Thiên theo bản năng vươn tay ôm lấy vòng eo thon gầy của .

Tiêu Ngôn Phong dùng lưỡi vẽ vẽ miêu tả cánh môi mềm mại thơm ngọt của nàng hai vòng, đột nhiên đẩy mở môi của nàng, chút do dự đưa lưỡi trong, mạnh mẽ bá đạo xâm nhập lãnh địa của nàng.

Cả Diệp Thiên bỗng nhiên run lên một cái, trở nên ôn nhu, dịu dàng, đầu lưỡi chậm rãi ở trong miệng nàng thăm dò, vuốt ve an ủi dỗ dành nàng, khắp ngõ ngách từ xuống đều bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-hau/chuong-115.html.]

Thân thể Diệp Thiên mềm nhũn , nàng cảm thấy đều mất khí lực, chỉ thể mềm yếu tựa trong n.g.ự.c của .

Tiêu Ngôn Phong ở trong lãnh địa của nàng tỉ mỉ tuần sát một phen, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng, buộc nàng và cùng triền miên.

Diệp Thiên chút khẩn trương, tránh trái tránh , nhưng cũng tránh khỏi sự linh hoạt mạnh mẽ, cuồng nhiệt truy kích của .

Tiêu Ngôn Phong cùng nàng chơi đùa thỏa thích, một cánh tay giống như sắt thép giam nàng thật chặt trong lồng n.g.ự.c , tay còn thì đặt lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, thời gian dần qua cảm thấy thể thỏa mãn nổi, lặng lẽ từ bên vạt áo nàng dò xét .

Hắn và Diệp Thiên đính hôn với sáu năm, ôm nàng ngủ, nhưng cho tới bây giờ đều luôn tuân giữ lễ nghĩa, đây là đầu tiên trực tiếp vuốt ve da thịt thể nàng. Lưng của nàng thon thả tinh tế, cả mảnh khảnh mềm mại, tay chạm cảm giác trơn bóng nhẵn nhụi vô cùng, chạm đến liền hồn tiêu phách lạc, bàn tay to tham lam sờ soạng xoa nắn từng tấc da thịt , dần dần, liền di chuyển tới phía .

Tiêu Ngôn Phong tâm thần động, đang tiến thêm một bước, bên tai tiếng Diệp Thiên khó nhịn hừ hừ, thanh âm nhỏ yếu giống như tiếng kêu của một con mèo con, cho lập tức thanh tỉnh .

Tay của chậm rãi lui khỏi nàng, môi mỏng áp lên môi nàng vuốt ve hai lượt, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt đen như mực tràn đầy thâm tình, thanh âm ngầm thấp, gợi cảm vô cùng, "Thiên Thiên, còn đợi thêm mười tháng nữa."Từ khi Dự vương bắt đầu trở Lục bộ trông coi quản lý công việc, lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc và bận rộn, so với sự cà lơ phất phơ, cái gì cũng thèm quản như khác biệt nhiều, trở Lục bộ, siêng năng nghiêm túc hơn nhiều, bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ gì, cũng đều sẽ nhúng tay quản một chút, những quan viên việc gian dối, cố ý dùng mánh lới, tham ô cắt xén tiền bạc của công tra xét liền thể , nhẹ chính là lãnh một roi do quất, nặng thì cách chức điều tra. Hết thảy quan viên từ lớn đến nhỏ đều khổ thể nổi, càng khổ hơn chính là mặc dù hành động khắc nghiệt, cứ, kẻ trừng phạt đều là trừng phạt đúng tội, cho dù ai cái gì cũng chỉ chỗ sai của

Văn Đế mừng so, nghĩ tới lão tứ giờ luôn vô công rỗi nghề, từng chú tâm việc, một khi nghiêm túc cao minh, dứt khoát như thế. Sau khi mừng rỡ, cao hứng qua , chút lo lắng bận tâm, bốn con trai của mất hai đứa , nếu như lão tứ sinh loại tâm tư nên , hoặc là Thái tử vì kiêng kị, đề phòng lão tứ phát triển vượt mặt , hai bắt đầu sang tính toán xử lý , như kết quả cuối cùng sẽ chỉ còn một đứa mà thôi.

Mặc dù trong lòng Văn Đế thầm hận Thái tử sử dụng thủ đoạn độc ác, cho nghỉ ngơi, tĩnh tâm, tạm ngưng công việc quyền hành trong tay ở trong Đông cung, nhưng cũng ý phế bỏ , việc lập phế thái tử thể sẽ d.a.o động, lay chuyển căn cơ của quốc gia, hơn nữa, đối với lão tứ, vẫn chút yên lòng, lỡ như lão tứ thật sự con trai ruột của , thì đến lúc đó giang sơn Đại Tề sẽ thật sự đổi chủ .

Hắn nghĩ biện pháp để mối quan hệ giữa hai đứa con trai còn sót duy trì hòa ái, yêu thương tôn kính lẫn mới , lão tứ ý thức mặc dù đang tạm thời chưởng quản Lục bộ, nhưng Thái tử mới là trữ quân một nước, thể nuôi lớn dã tâm, còn Thái tử thì là vì phạm sai lầm lớn cho nên mới trừng phạt, cũng lão tứ thế vị trí của .

Vừa lúc mấy ngày nữa là sinh nhật của Thái tử, Văn Đế cho phép Dự vương nghỉ ngơi một ngày, dẫn theo nàng dâu của đến Đông cung chúc thọ Thái tử.

"Ngôn ca ca, Hoàng Thượng đây là ý gì?" Diệp Thiên hai tay ôm lấy lô sưởi mạ vàng, khó hiểu hỏi, hiện tại là giữa mùa đông , khắp nơi đều là băng tuyết, lạnh chết, nếu Hoàng Thượng hạ lệnh, nàng sẽ thua thiệt bản ngoài giữa thời tiết thế , huống chi còn là đến Đông cung chúc thọ Thái tử nữa chứ.

Tiêu Ngôn Phong kéo bàn tay nhỏ của nàng khỏi lô sưởi ấm, dùng hai tay của bao lấy nó, tay của nàng nhỏ hơn nhiều so với tay của , thể bao kín trong lòng bàn tay. "Thiên Thiên cần quan tâm ý gì, chỉ cần đến điểm danh ngang qua sân khấu một chút là ." Đông cung , chính cũng để cho tiểu nha đầu đến đó, nhưng Hoàng Thượng cho dẫn nàng đến đó , cũng chỉ thể theo, mặc kệ hoàng thượng tâm tư gì, cũng khả năng để cho Thái tử leo lên đại vị.

Tay của khô ráo ấm áp, so với lô sưởi nhỏ còn dễ chịu hơn nhiều, Diệp Thiên hài lòng gật đầu, "Vậy chúng tới một chút về thôi."

Yến tiệc sinh nhật của Thái tử cũng tổ chức lớn, dù cũng đang Hoàng Thượng trừng phạt, mặc dù rõ là giam lỏng, thế nhưng để cho đàng hoàng "Tĩnh dưỡng" ở Đông cung , cho nên quan viên nào dám can đảm tới chúc mừng, đến đều là hoàng , những ở tang lễ của Khang vương Diệp Thiên đều từng gặp qua .

Bữa tiệc trưa phong phú, đa dạng, các loại thức ăn đặc sắc, ngon miệng liên tục đưa lên, Diệp Thiên chỉ dùng đũa đụng đụng mấy món ăn một chút, bộ dáng, cũng thật sự ăn , các loại nước uống rượu cũng hề chạm qua. Hiện tại chỉ ở nhà ở Dự vương phủ nàng mới thoải mái ăn uống thưởng thức mỹ thực, một khi phủ nhà khác hoàng cung cái gì cũng đụng .

Sau khi tiệc trưa kết thúc, Thái Tử Phi mời xem hý kịch. Trời đông giá rét, gió tuyết vù vù, tất nhiên thể dựng sân khấu ở trong hoa viên, nhưng loại chuyện thể khó của Đông cung, họ chọn dựng sân khấu ở giữa một đại điện cực kỳ rộng rãi và cao ráo, liền đem vấn đề giải quyết .

Trong đại điện còn đốt ít chậu than, dùng bộ đều là loại than thượng hạng khói, Diệp Thiên chỉ một lát, cảm thấy sai biệt lắm, liền lên cáo từ.

Thái Tử Phi giữ c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thiên, "Gấp cái gì, khó khăn lắm mới đến đây một , giúp trò chuyện tán gẫn một lát , chúng cũng coi như là chị em dâu mà, Tứ cũng đừng như xa lạ như thế. Chỗ thật là ồn ào, huyên náo, chúng qua chỗ của tâm sự ." Bên sân khấu kịch, kép hát vẫn đang ngừng y y nha nha hát, chuyện cũng rõ ràng. Nàng cũng yêu thích Diệp Thiên bao nhiêu, chỉ là ý của hoàng thượng còn bày ngay mặt, nàng cũng nên bộ dáng mật hòa thuận với nàng mặt khác mới .

Diệp Thiên thể thẳng thừng từ chối đành theo Thái Tử Phi khỏi đại điện, Thái Tử Phi một đường vẫn nắm lấy tay nàng, non mềm mịn màng, trong lòng nàng khẽ thở dài, tay của cũng non mịn giống như thế, chỉ là mặt cũng bắt đầu nếp nhăn , dù cũng qua ba mươi tuổi, cách nào thể so sánh với tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi thế .

Diệp Thiên âm thầm dùng khóe mắt đánh giá Thái Tử Phi, lẽ bởi vì nàng mới sảy thai mấy tháng , còn khôi phục , sắc mặt kém cỏi, kỹ có thể thấy mặt là một lớp son phấn dày cộm, đáng tiếc vẫn thể che giấu nước da vàng như nến gương mặt nàng.

Hai Thiên điện ấm áp dễ chịu, Thái Tử Phi liền thả tay Diệp Thiên , lúc khác , cũng cần bộ dáng nữa.

Hai tán gẫu một ít việc nhà, đơn giản như xiêm áo đồ trang sức, son phấn nước thơm gì đó, đang báo Bình quận vương phi tới.

Bình quận vương phi hành lễ, liền Thái Tử Phi giữ , "Ai nha, cần đa lễ, ngươi một chút xem, đều bao lâu đến xem ."

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Bình quận vương phi lộ nụ áy náy, "Mấy ngày cuối năm quá mức bận rộn, chuẩn chuyện tết nhất trong phủ, chuẩn lễ vật cho bạn bè hữu trong ngày lễ, trong nhà còn hai tiểu tử thúi quá mức tinh nghịch, sớm tới thăm Thái Tử Phi , chính là rút thời gian nha."

Thái Tử Phi vỗ nhẹ lên tay nàng một chút, bộ sẵng giọng : "Lấy cớ."

Bình quận vương phi nở nụ , "Được , là sai, thật đặc biệt chuẩn cho Thái Tử Phi thứ đây ."

"Thứ gì?" Thái Tử Phi nàng thế liên hiếu kì mà hỏi ngay. Diệp Thiên cũng chút tò mò, hai mật tự nhiên, bình thường hẳn là quan hệ , so với thái độ giả vờ như thiết của Thái Tử Phi khi nắm tay đến đây thể so sánh .

Bình quận vương phi cầm lấy một hộp đựng thức ăn tinh xảo từ trong tay nha bên cạnh, đưa cho Thái Tử Phi.

"Điểm tâm?" Thái Tử Phi đem hộp mở , bên trong bày biện chỉnh chỉnh tề tề chín khối điểm tâm, bộ dáng nhỏ nhắn, ngon mắt, ngửi kỹ còn mùi thuốc nhàn nhạt. " Đây là từ thứ gì, vì hương vị chút là lạ?"

Diệp Thiên cũng ngửi , bên trong mùi thơm ngát của điểm tâm còn mang theo mùi thuốc tuy nhạt nhưng rõ ràng.

"Vẫn dễ ngửi ?" Bình quận vương phi tỏ ảo não : "Ta thu một đơn thuốc dược thiện, chính là thành điểm tâm, có thể bổ dưỡng thể, nhất là cho những cẩn thận sảy thai đó thể một mực điều dưỡng vẫn thể khôi phục như , thử lâu, vẫn luôn át mùi thuốc , sản phẩm hôm nay chính là phần cảm thấy hương vị nhất, có thể chấp nhận mới mang đến cho Thái Tử Phi dùng thử, còn nghĩ nếu như Thái Tử Phi có thể nhận mùi vị , sẽ đem đơn thuốc tới cho ngài, đó là đơn thuốc cực kỳ . Ai, nghĩ tới vẫn , để trở về thử nữa xem ."

Nàng đem hộp thức ăn thu , Thái Tử Phi vội vàng ngăn nàng , "Mặc dù mùi thuốc, nhưng cũng là thoang thoảng tươi mát, cũng khó mà, ngươi đều bỏ công bỏ sức chuẩn lâu , thể lãng phí , để nếm thử xem." Nàng cầm lấy một khối điểm tâm lên, cẩn thận cắn một ngụm, vui vẻ hài lòng : "Ai, ăn thật ngon, bên ngoài thơm mát bên trong còn vị ngọt, đủ quá ngọt, hợp khẩu vị của , cũng là ngươi hiểu nhất nha."

"Ăn ngon thật ?" Bình quận vương phi nghi hoặc hỏi: " Thái Tử Phi cần miễn cưỡng, nếu như vẫn thì để trở về thử thêm mấy nữa là ."

"Không miễn cưỡng miễn cưỡng." Thái Tử Phi lắc đầu, đem khối điểm tâm tay ăn hết, mấy khối điểm tâm vốn nhỏ, căn bản chỉ cần một ngụm liền thể ăn hết một cái, "Đều lưu cho ." Đây là tâm ý của Bình quận vương phi, nàng bỏ công bỏ sức chuẩn lâu, hương vị đúng khẩu vị của , hơn nữa, từ khi nàng sảy thai, quả thực thể vẫn một mực điều dưỡng lên , nếu như Bình quận vương phi đặc biệt tìm đơn thuốc, còn vô cùng , tự nhiên là thử một chút.

Bình quận vương phi thở dài một , "Ngài thích là , ngày mai sẽ cho đưa đơn thuốc tới, dễ , giao cho đầu bếp trong Đông cung xem là thể ngay."

"Như thì , cũng thể mỗi ngày đều phiền ngươi đưa điểm tâm đến cho ." Thái Tử Phi cao hứng gật đầu, lúc mới chú ý tới Diệp Thiên vẫn còn bên cạnh, "Ai nha, xem, thấy đồ ăn, liền quên mất Tứ ." Nàng đem hộp thức ăn đẩy sang chỗ Diệp Thiên , "Tứ cũng nếm thử ."

Diệp Thiên lắc đầu : "Nếu đây là điểm tâm do Bình quận vương phi chuẩn riêng cho Thái Tử Phi, như ngài cứ giữ thưởng thức là ."

"Tâm ý của nàng khó , điểm tâm ngon miệng, ngày mai thu đơn thuốc sẽ để phòng bếp nhiều chút là , chỗ ngươi cứ yên tâm nếm thử ." Thái Tử Phi đem hộp đẩy tới gần Diệp Thiên hơn.

Bình quận vương phi cũng : "Diệp cô nương cũng nếm thử , xem Thái Tử Phi là vì an ủi nên mới ăn ngon, là hương vị thật sự thể khiến yêu thích đây?"

Diệp Thiên từ chối thành, cuối cùng cũng lấy một khối điểm tâm, dùng khăn che miệng, cắn một miếng, miệng nàng động động mấy , dường như đang cẩn thận tinh tế nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, đó dùng khăn lau phần vụn bánh còn dính miệng, gật gật đầu, "Hương vị xác thực khá, cũng thể ăn ." Không ai chú ý tới, khối điểm tâm trong miệng nàng thật giờ bên trong khăn tay , cho dù đích Thái Tử Phi ăn mặt nàng, nàng cũng dám khinh thường, tùy tiện ăn đồ ăn rõ ràng bên ngoài địa bàn của .

Bình quận vương phi thấy khối điểm tâm Diệp Thiên cầm trong tay rõ ràng thiếu một miệng, nụ càng sâu hơn, đầu tiếp tục trò chuyện với Thái Tử Phi, Diệp Thiên bộ nhét phần điểm tâm còn miệng, lén lút để dấu vết chuyển nó trong khăn tay của .

Sau khi cẩn thận nhét khăn tay cất , Diệp Thiên mới dậy cáo từ, Thái Tử Phi đang trò chuyện vui vẻ với Bình quận vương phi, dù Diệp Thiên đến cũng đến đây một lúc , thời gian lâu như cũng đủ cho khác cảm giác các nàng hòa thuận mật, cho nên lúc cũng giữ nữa.

Cung nữ của Đông cung dẫn Diệp Thiên và Bạch Trân xuất phủ, mắt thấy sắp đến đại môn, cung nữ dừng bước , trở về.

Diệp Thiên vài bước, từ bên trong đột nhiên xông , Diệp Thiên giật nảy , nhưng thấy cách đó xa thể thấy , chỉ cần hô một tiếng bên ngoài liền thể thấy, huống chi bên cạnh còn Bạch Trân, lúc mới trấn định .

Người gầy trơ cả xương, mặt trát một lớp son phấn thật dày, mặc một bộ áo váy màu hông thêu hoa, dường như nàng cũng sợ hù đến Diệp Thiên, cho nên chỉ dừng ở cách nàng mấy bước cất giọng gọi, "Tứ ."

Diệp Thiên tập trung kỹ nàng, mới phát hiện đây là Diệp Phù. Nàng gầy đến mức hình đổi dạng nếu nàng mở miệng gọi , gần như thể nhận nổi.

Diệp Phù cẩn thận đưa mắt bốn phía mới , "Xin Tứ chuyển lời cho mẫu của , cứ rằng ở Đông cung chuyện đều , mặc dù tiện gặp nhà, nhưng Thái tử gia và Thái Tử Phi đều đối xử với ."

Nàng như thế thể gọi là ? Rất đến mức thây hình đổi dạng? Diệp Thiên chút nghi ngờ Diệp Phù, nàng còn lời gì .

Diệp Phù : "Chỉ một câu thôi, phiền Tứ giúp chuyển lời." Nàng xong, vội vã chạy khỏi đó.

"Trân , nàng đây là..." Diệp Thiên đầu Bạch Trân đang tính hỏi nàng thế là thế nào, phát hiện nàng cũng đang mờ mịt, thôi , để lát nữa hỏi Ngôn ca ca xem .

Loading...