Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:24:48
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp thiên thai, vất vả nhất chính là Tiêu Ngôn Phong.
Đây là đứa bé mà mong mỏi, đợi chờ cả hai đời, địa vị ở trong lòng lớn, khó ai thể đổi , dù cẩn thận, tỉ mỉ bao nhiêu cũng cảm thấy đủ. Những điều cần chú ý, kiêng kị mà Lộc thái y bao nhiêu , chỉ sợ sẽ sơ ý quên mất cái gì, nhất cử nhất động của Diệp Thiên đều cực kỳ chú ý, chỉ lo nàng cẩn thận ngã sấp xuống va đó..., cho dù nàng tắm rửa, cũng nhất định theo bên nàng, sợ nàng xảy chuyện gì sơ xuất.
mà vất vả nhất vẫn là buổi tối, ôm tiểu nha đầu mềm mại, thơm ngát, luôn khó thể kiềm chế bản nhớ tới những lúc hai triền miên, quấn quít lấy , chỉ điều Lộc thái y , trong thời gian ba tháng tuyệt đối , vì thế mặc kệ trong lòng suy nghĩ, ảo tưởng về khung cảnh kiều diễm, ngọt ngấy đến mức nào chăng nữa, cũng chỉ thể nhẫn nhịn nuốt xuống chịu đựng mà thôi.
Diệp thiên trong lòng , cảm giác thể càng ngày càng nóng rực lên, hô hấp tuy vẻ vẫn còn vững vàng, định, nhưng mà cái thứ đang đội quần áp bại lộ sự mất bình tĩnh của giờ phút .
"Ngôn ca ca." Diệp Thiên cắn môi, gương mặt trắng nõn của nàng lúc nhuộm một tầng ửng hồng đáng nghi, "Nếu thì để... giúp nhé." Tập tranh lúc thành mẫu giao cho nàng, nàng cũng lén trộm qua, bên trong mấy bức tranh vẽ, đúng là thể dùng để giải quyết tình trạng quẫn bách hiện tại.
"Đừng câu dẫn ." Giọng của Tiêu Ngôn Phong trở nên trầm thấp đầy ám , bên trong đôi mắt phượng tối đen như mực giống như một ngọn lửa đỏ đang ngừng cháy hừng hực như thiêu đốt nàng , tất nhiên cũng thế nào đế khiến thoải mái, nhưng mà nỡ để cho tiểu nha đầu của vất vả, chịu tội, một khi bắt đầu thì sẽ cách nào dễ dàng thoải mái xong việc , tiểu nha đầu của vốn mềm mại yếu ớt, bây giờ còn đang mang trong giọt m.á.u của , thể để nàng vất vả cho , "Thiên Thiên hôn nhẹ , hôn nhẹ một cái là ."
Diệp Thiên tỏ vẻ hoài nghi, nếu nàng hôn khéo càng khó nhịn hơn thì , chỉ là một khi yêu cầu nàng đành lòng cự tuyệt, huống chi nhẫn nhịn vất vả đến như . Nàng ngước đầu lên, dâng môi thơm của áp lên bờ môi mỏng của hôn một cái, ngay đó, giống y như nàng sớm đoán từ , phần gáy lập tức bàn tay to của giữ , khiến nàng cách nào tách , chỉ thể tiếp tục kéo dài nụ hôn .
Hơi thở đầy nóng bỏng và ngọt ngào giao hòa trộn lẫn , hô hấp của Diệp Thiên trở nên rối loạn, Tiêu Ngôn Phong lo nàng sẽ nghẹn đến mức khó chịu, nhanh buông nàng , nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của nàng, đó rời giường đến tịnh phòng, qua một thời gian khá lâu đó, mới trở về, mang theo một khí lạnh.
Diệp thiên đau lòng nắm lấy tay , Tiêu Ngôn Phong vội vã tránh , xuống vị trí cách nàng hai thước (*), "Thiên Thiên đừng chạm , đang lạnh, đợi lát nữa thể ấm áp sẽ đến ôm Thiên Thiên."
(*) Thước, xích (尺): đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng 1/3mét
"Ngôn ca ca." Đôi mắt hạnh đen láy của nàng yên lặng , "Đời gả cho Ngôn ca ca, thật sự là may mắn của ." Hắn thật sự thật sự quá , đến mức tràn ngập lòng nàng .
Tiêu Ngôn Phong dám chạm nàng, bèn dùng đầu ngón tay thon dài ấn nhẹ chóp mũi của nàng một chút, "Có thể lấy Thiên Thiên, mới là may mắn của ." Cho dù là kiếp kiếp , nàng, cuộc đời của mới cô đơn, lạc lõng.
Tất cả triều thần đều đoán rằng bao lâu nữa Hoàng Thượng sẽ chủ động yêu cầu tuyển tú nữ, dù thì Hoàng Hậu nương nương mang thai thể hầu hạ , mà một nam nhân mới khai trai bao lâu thể nhẫn nhịn chuyện cho , đến lúc đó cần bọn họ khuyên giải, tự Hoàng Thượng cũng sẽ mở miệng đề xuất mà thôi.
Người ý tưởng trong đầu nhiều, ngoài trừ các vị triều thần, ít cung nữ trong cung cũng bắt đầu hao tổn tâm tư lên kế hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-hau/chuong-143.html.]
Ngày lúc Tiên Đế còn ngai vàng, cũng thiếu cung nữ giấc mộng chim sẻ trở thành phượng hoàng, chỉ trách tuy Vắn Đế yêu thích mỹ nhân, nhưng ánh mắt cũng cực kỳ kén chọn, sắc tuyệt trần thì chướng mắt, hơn nữa dù Văn Đế tuổi tác cũng lớn, nếu chỉ vì vinh sủng nhất thời mà hy sinh cả cuộc sống góp , thật sự chịu nổi.
Hiện tại ngẫm , may mắn lúc đó xuống tay, Văn Đế băng hà, Tân Đế chỗ, so sánh với lão Hoàng đế, Tân Đế chỉ tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn khôi ngô, khó ai sánh , bên chỉ một vị Hoàng Hậu mà thôi, nếu như thể đạt sự yêu thích của , kể đến tài phú quyền thế, chỉ cần nghĩ đến đôi mắt phượng thâm tình hiện lên hình ảnh của , cũng khiến cho hạnh phúc c.h.ế.t ngất .
Lúc Tân Đế mới chuyển Hoàng Cung, cung nữ nảy sinh xuân ý hề ít, chỉ là trong mắt ngài chỉ Hoàng Hậu, mỗi khi hai họ cùng , trong tay trong lòng duy nhất đều là nàng. Hiện tại Hoàng Hậu mang thai, hậu cung còn một vị phi tần nào, đối với ít mà , đây quả là cơ hội ngàn năm một, thể lãng phí.
Tiêu Ngôn Phong rõ ràng cảm giác sự khác thường, những lúc ở đường, gặp cung nữ càng ngày càng nhiều, từ tiền điện đến hậu cung, đủ loại cung nữ quỳ xuống đất hành lễ, bưng chén đĩa, tay xách giỏ trúc, thậm chí còn mang theo chổi quét dọn, đương nhiên nhiều nhất chính là loại cái gì cũng mang, trong tay chỉ cầm một chiếc khăn thêu. Những mặc dù đang mặc trang phục cung nữ nhưng cũng chỉ giống mỗi điểm đó, mặc khác thì đủ dáng vẻ, lặng lẽ may thêm đường viền áo, lén thêu họa tiết con bướm lên , thì đổi đai thắt lưng thành bản to hơn, cố tình nổi lên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế...
Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong như nhiễm một tầng băng lạnh lẽo thấu xương, mấy thứ thủ đoạn mánh khóe của các nàng kiếp gặp , cứ thế chớp mắt lạnh nhạt lướt qua, hừ lạnh một tiếng.
Khang công công thật rõ ràng, nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mấy cung nữ đang quỳ hai bên lối , bỗng dưng hiểu lý đo. Ngay trong cùng ngày, một lớn cung nữ phạt đưa tới Hoán y cục, hoặc những nơi việc khổ vất vẻ mệt nhọc.
Ngô Xảo c ung nữ phụ trách việc bưng nước rót của Dưỡng Tâm Điện đối với hành vi của cung nữ chỉ nhạt coi như trò , nếu như đám cung nữ thấy hình ảnh sát phạt quyết đoán của Hoàng Thượng lúc phê duyệt tấu chương, bàn luận chuyện quốc gia đại sự, sẽ khờ dại ngu ngốc đến , Hoàng Thượng là vị đế vương xuất sắc đến thế, thể chỉ vì váy ngươi nhiều thêm một con con bướm thì sẽ bằng con mắt khác, còn hổ lúc quỳ xuống còn cố ý nâng m.ô.n.g lên cao cao, thật sự là quá mất thể diện mà.
Ngô Xảo đem một ly độ ấm thích hợp nhẹ nhàng đặt lên long án, đó cung kính sang một bên, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Hoàng Thượng, thấy khi nhấp một ngụm , thì đôi chân mày vốn đang nhíu chặt giãn vài phần, nàng , thích chén , trong lòng Ngô Xảo cũng dâng lên một cảm giác sung sướng khó kiềm chế.
"Ngôn ca ca." Một tiếng gọi mềm dịu, êm ái vang lên, gương mặt Tiêu Ngôn Phong lập tức lộ nụ , đưa mắt , Tiểu Hoàng Hậu của đang chậm rãi đến, bụng của nàng nhô lên một chút, Bạch Trân cẩn thận theo sát phía nàng, còn trong tay Lục Phỉ thì xách theo một cặp lồng đựng thức ăn.
"Thiên Thiên đến đây ." Tiêu Ngôn Phong rời khỏi long án, bước nhanh đón lấy nàng, giữ chặt tay, dìu nàng đến nhuyễn tháp đặc biệt chuẩn cho nàng xuống.
Diệp Thiên hiệu cho Lục Phỉ mở cặp lồng , "Lộc thái y hiện tại năm tháng , thể yên một chỗ mãi , thường xuyên một chút rèn luyện sức khỏe, cho nên đến chỗ nầy của Ngôn ca ca, còn mang theo cả dầu ." Trà dầu nàng lâu dùng , tự nhiên hai ngày đột nhiên nhớ đến, vô cùng ăn.
Ngô Xảo trộm đánh giá vị Tiểu Hoàng Hậu mặt, nàng mười sáu tuổi, so về dung mạo nàng thua kém Hoàng Thượng thật xa, xét về dáng ... Bụng của nàng cũng hiện quá rõ ràng, bàn về khí độ, nàng dường như khí thế mà một Hoàng Hậu nên , thậm chí còn đem thứ đồ ăn rẻ tiền của dân chúng tầm thường ăn coi như bảo bối, còn vội vàng đưa đến mặt Hoàng Thượng nữa chứ, rằng, chén nàng mới dâng cho Hoàng Thượng , giá trị so còn quý giá kém ngàn vàng.
Hoàng Thượng nhất định sẽ ăn thứ tầm thường rẻ mạt , Ngô Xảo âm thầm nghĩ. Ngay đó, nàng mở to mắt kinh ngạc thấy, Hoàng Thượng dùng thìa nhỏ xúc một thìa đưa miệng, mỉm nhấm nuốt, đó xúc một muỗng khác, đưa đến khóe miệng Hoàng Hậu, dịu dàng : "Buổi sáng thức dậy quá sớm, đang chút đói bụng, Thiên Thiên đưa đồ đến đây quả thật đúng lúc."