Giản Vũ Nùng một vòng đường mục đích, tới quảng trường, cô thấy quảng cáo mới nhất của Du Hoán ở màn ảnh lớn của quảng trường, màn ảnh trai bức , cặp mắt đào hoa ý , cảm giác câu hồn đoạt phách.
Giản Vũ Nùng lâu, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô lấy điện thoại di động , thấy tên màn hình tim liền đập mạnh, cô ấn nút trả lời, “Alo.”
Thanh âm đầu dây bên giống với thanh âm màn ảnh, “Giao thừa vui vẻ.”
Du Hoán xong câu đó bể phun nước lưng đúng lúc sáng lên, nước phun lên , vẽ đường cong xinh . Giản Vũ Nùng mỉm , “Ừ, cũng , giao thừa vui vẻ.”
“Thanh âm ở chỗ em là gì ?” Du Hoán hỏi.
Giản Vũ Nùng liếc lưng, “Là bể phun nước, em đang ở quảng trường gần nhà.”
“Tối như mà em còn chạy ?”
Giản Vũ Nùng bĩu môi, cô cũng tại chạy đây, lẽ trong lòng phần buồn bực.
Mê Truyện Dịch
“Du ca, đang ở .” Giản Vũ Nùng ngăn cản chủ đề .
“Anh ở phòng việc.”
“Chỉ một ?”
“Ừ.”
“Đêm giao thừa mà chỉ một ở phòng việc, bi thảm quá ?”
Du Hoán , “Có chuyện gấp, hơn nữa trong nhà cũng ai, cũng cần thiết về.”
Giản Vũ Nùng ngẩn , cô mấy ngày nay Du Vãn ở nhà Thẩm Thanh Châu, trong nhà đúng là ai. Không khỏi cảm thấy đau lòng, Du Hoán quen , nhưng mà Giản Vũ Nùng nhịn nổi cảm giác Du Hoán cô đơn một .
“Du ca, em đem đồ ăn ngon đến cho .”
“Ừ?”
“Anh đợi em một tiếng, đừng .” Nói xong, Giản Vũ Nùng cũng quan tâm Du Hoán nghĩ gì, cúp điện thoại xong lập tức chạy về nhà.
Đêm giao thừa ít quán ăn mở cửa, cho nên Giản Vũ Nùng nhớ đến nơi thức ăn ngon đầu tiên chính là nhà . Hôm nay Giản nhiều đồ ăn, một nhà ba căn bản là ăn hết.
Đương nhiên, Giản Vũ Nùng sẽ mang đồ ăn thừa cho Du Hoán. Cô lặng lẽ mở tủ lạnh, đem đồ ăn tích trữ còn nguyên vẹn ở bên trong lấy , tiếp đó đun nóng bỏ hộp giữ nhiệt, đó Giản Vũ Nùng lấy luôn chai rượu vang mà ba Giản cất giấu kỹ.
Giản Vũ Nùng xử lý xong hết lén lén lút lút ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-122-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Nùng Nùng? Con cầm cái gì đấy?” Mẹ Giản đột nhiên mở cửa phòng , thấy Giản Vũ Nùng liền cảm thấy nghi hoặc, “Con ?”
“Con, con lấy chút thức ăn.”
“Thức ăn? Đem cho ai?” Mẹ Giản xong chân mày cau , “À! Có là bạn trai ? Nùng Nùng , con như , trực tiếp đưa đến đây ăn , nhanh lên, ở nhà chờ.”
Giản Vũ Nùng giày , “Có ai mà đưa, là Du ca việc ở văn phòng đến giờ còn ăn cơm tối, con mang qua cho .”
“À, Du Hoán …”
Giản Vũ Nùng đáp một tiếng, lách ngoài đóng cửa .
Mẹ Giản dừng một chút, đột nhiên phản ứng, “Con cho .”
Ba Giản từ trong phòng , “Làm ?”
“Nha đầu Nùng Nùng tìm Du Hoán! Còn cái gì mà Du Hoán ăn cơm tối nên đưa qua cho nó.”
“Du Hoán đến bây giờ còn ăn cơm, trực tiếp đến nhà ăn hơn ?”
“Đây là trọng điểm!” Mẹ Giản , “Trọng điểm là Nùng Nùng bạn trai còn quan tâm Du Hoán ăn ăn?!”
Giản Vũ Nùng gọi taxi, một đường thẳng đến lầu phòng việc.
Xem Du Hoán đối xử với nhân viên cũng tệ, những ngày đặc thù như thế cũng cho nghỉ ngơi, trong phòng việc một ai.
Giản Vũ Nùng gọi điện cho Du Hoán, một phút , Du Hoán xuống mở cửa cho cô.
“Em thật sự đến .”
Giản Vũ Nùng giơ hộp giữ nhiệt tay lên, “Anh bi thảm đến mức em nổi, đêm giao thừa, đói bụng việc…. Haizzz, bây giờ em ăn cơm với .”
Ánh mắt Du Hoán khẽ sáng lên, quen một , từng cảm thấy thế cái gì mà bi thảm, nhưng mà tại , khi Giản Vũ Nùng xuất hiện, bỗng nhiên phát hiện đó cũng chút bi thảm!
Giản Vũ Nùng theo Du Hoán lên lầu, đem thức ăn đặt lên bàn, “Em còn mang cho một chai rượu vang , he he, nhanh trí .”
“Em đến đây ba em ?”
Giản Vũ Nùng nhận lấy ly rượu Du Hoán đưa tới, “Ban đầu em định , nhưng mà lúc lén lút chuồn thì phát hiện, em còn là em tìm bạn trai, còn em đưa về, cho nên, em khai tên .”
“Dì nghĩ em bạn trai, ừ… là .”
Giản Vũ Nùng ngừng , “Ừ, thì chuyện xem mắt đó, em vẫn cho là em bạn trai.”