Du Vãn nuốt nước miếng, sững sờ , “Sao … trở về??”
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, đưa tay đè lên ấn đường, đó nhấc chân về phía Du Vãn, mặt cô, cúi thoáng qua bánh ngọt tay cô, đó ngẩng đầu cô chằm chằm, “Cô ?”
Du Vãn lùi hai bước, lưng đụng cánh tủ đựng rượu, “, đúng , .”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu thẳng lên, nhưng vì vững lắm nên vịn tay ngăn tủ ở lưng Du Vãn, mà tư thế giống như đem Du Vãn ôm trong ngực.
Du Vãn hô hấp chậm , hương vị riêng, còn mùi rượu vang tinh khiết.
“Đây là cho , vì cầm về?” Thẩm Thanh Châu nghi hoặc.
Du Vãn mím môi, “Vừa ở biệt thự, bánh ngọt lớn , cũng ăn đủ .”
Thẩm Thanh Châu trầm ngâm, gì đột nhiên cúi đầu nhấp một miếng bánh ngọt, nhấm nháp một hồi, phun hai chữ, “Cũng .”
Du Vãn mở to hai mắt, phản ứng chút kịp, “Được, ăn ngon??”
“Cô thử thì .”
Du Vãn một cái, sững sờ cúi đầu nhấp một miếng ở bên , “Hơi ngọt.”
Thẩm Thanh Châu khi xong , khóe miệng uốn lên đường cong mắt, “Là ngọt, nhưng mà còn thể tiếp nhận.”
Du Vãn chằm chằm khóe miệng vui vẻ của Thẩm Thanh Châu, trong đầu chỉ một suy nghĩ, Thẩm Thanh Châu hôm nay chút bất thường, đúng đúng, là chút, mà là vô cùng bất thường.
“Ừ, đúng , về sớm thế, bên tan tiệc ?” Du Vãn thở của áp bức khẩn trương, đành tìm một đề tài hóa giải bầu khí quỷ dị .
Ánh mắt Thẩm Thanh rơi ở trong mắt cô, “Không , .”
“Này, Lý Manh Manh, Hướng Trạch nhiên, còn … Lâm Diệp Dư, đều còn ở đó?” Thật Du Vãn chính là dùng hai phía để hỏi đến Lâm Diệp Dư, nếu chỉ hỏi Lâm Diệp Dư thì chút kỳ quái. kỳ quái là Thẩm Thanh Châu chỉ tên Hướng Trạch Nhiên.
Ánh mắt của trầm xuống, cúi cách cô gần hơn, “Cô hỏi Hướng Trạch Nhiên gì?”
“A?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-41-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Du Vãn, cô cùng quan hệ tệ nhỉ?”
“Cũng, cũng tạm .” Du Vãn mở trừng hai mắt, bởi vì thở của Thẩm Thanh Châu trực tiếp phả đến mặt cô nên mặt cô ửng đỏ, đầu cũng loạn, cách nào tìm tòi thâm ý trong câu hỏi của .
Thẩm Thanh Châu híp mắt , “Vì cái gì?”
“Cái gì, vì cái gì…” Du Vãn ngước mắt , “Thẩm đạo, thấy hôm nay say , ừ… say, nghỉ ngơi một chút ?”
Cơ thể Thẩm Thanh Châu ý rời , cứ như cô chằm chằm, đôi mắt tiêm nhiễm men say. Du Vãn nhắm mắt , cô sắp nhịn , hiện tại cô chiêu cáo thiên hạ, Thẩm đạo xưng là vua lạnh lùng giới giải trí, mặt than cấm dục, cẩn thận tỉ mỉ kín kẽ, ĐỀU, LÀ, GIẢ!!!!
Bạn cảm thấy mặt than, đó là vì bạn thấy qua thời điểm uống say… Liền như hiện tại, ở mặt cô, thật sự là lông mi di chuyển lên xuống cũng thật quyến rũ.
Du Vãn chút sợ Thẩm Thanh Châu như thế , giống trong phạm vi tưởng tượng của cô.
“Không, nghỉ ngơi , bánh ngọt?” Du Vãn hoảng loạn đem bánh ngọt nâng lên, “Khụ khụ, ăn ? Không ăn? Vậy ăn.”
Vành tai Du Vãn đỏ lên, tránh ánh mắt của , vì gấp rút cúi đầu xuống cắn mấy cái, chớp mắt, mùi thơm của bơ bánh ngọt toả bốn phía.
“Lần đừng ăn cơm với , quan hệ cũng đừng như thế, càng đừng nấu cơm cho . Cô đừng quên… là thuê cô.” Thanh âm trầm thấp của Thẩm Thanh Châu đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.
Du Vãn ngẩn , ngẩng đầu , “… Được.”
Thẩm Thanh Châu cô “Được” liền hài lòng .
Phòng khách bật đèn, ánh sáng từ bên trong phòng ngủ truyền tới mặt hai , càng lộ vẻ yên tĩnh. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu từ đôi mắt cô dời xuống, cuối cùng dừng ở chút bơ dính môi cô, ánh mắt híp …
“ ăn bánh ngọt.”
Du Vãn vội vàng , “À, .”
Từ “Được” mới phát , mắt cô mặt đột nhiên phóng đại, Thẩm Thanh Châu nhích gần, môi đụng chạm ở khóe môi cô. Anh di chuyển một cái, mà đưa đầu lưỡi , l.i.ế.m bơ ở môi cô.
Cảm giác ướt át mềm mại xẹt qua môi, mặt Du Vãn “Oành” một tiếng, đỏ lựng, cô phản ứng tình huống mắt là như thế nào, đại não trực tiếp tiến trạng thái c.h.ế.t máy.
Thẩm Thanh Châu cảm thấy ngọt, nhấp thêm một miếng, ừ, còn mềm. Anh thấy chút thỏa mãn, tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào , bởi vì giữa hai cái bánh ngọt ngăn cản, Thẩm Thanh Châu cảm thấy vướng bận, duỗi tay trực tiếp đem cái chướng ngại vật dời , đó hài lòng đem mặt ôm chầm đến, mơ mơ màng màng tiếp tục tấn công lãnh địa mềm mại .