“Ăn , cháo khách sạn nấu.” Thẩm Thanh Châu xong liền một xuống ghế sofa nhỏ, tiện tay lấy một quyển tạp chí lật xem, “Thấy thế nào ?”
Du Vãn chút cảm động, “Không còn nóng như , cảm ơn .”
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, vân đạm phong khinh [1] , “Nhanh lên, cô ngã bệnh thì ai nấu cơm cho .”
[1] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Du Vãn mím môi , rõ ràng chính là quan tâm mà còn mạnh miệng.
Du Vãn bưng bát cháo lên, múc một muỗng, quả thực là cô đói.
“Ừ? Sao nhạt như thế?” Du Vãn khẽ nhíu mày.
Thẩm Thanh Châu bỏ tạp chí xuống, “Nhạt?”
“Ừ, cháo trứng muối thịt nạc hương vị gì cả.”
Thẩm Thanh Châu ngừng một chút, mặt đổi sắc qua. “Đưa cho , bảo bọn họ .”
Du Vãn trầm ngâm, “Đoán chừng là đầu bếp quên cho bột canh, nhưng là… đầu bếp khách sạn sẽ quên cái ?”
Thẩm Thanh Châu gì, cầm lấy bát cháo ngoài.
Một lát , Thẩm Thanh Châu bưng một bát khác , “Ăn.”
Du Vãn gật gật đầu tiếp nhận, lòng tràn đầy vui vẻ ăn một muỗng, “Á? Mặn quá!!”
Thẩm Thanh Châu, “…”
Du Vãn khó tin về phía Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, đầu bếp hôm nay nhất định xảy vấn đề, vô cùng mặn.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Châu híp , “Vô cùng mặn, khó ăn?”
“Rất khó ăn, còn bằng bát cháo nhạt nãy.”
Thẩm Thanh Châu hít sâu một , “Đưa đây.”
“Thôi kệ , đang đói, tùy tiện ăn một chút cũng .”
“Không .”
Nói xong Thẩm Thanh Châu liền lấy bát cháo , Du Vãn bát cháo tay đoạt mất, bóng lưng cứng ngắc của Thẩm Thanh Châu, cô phản ứng chậm nửa nhịp, “Này, chẳng lẽ khách sạn ? Chẳng lẽ là Thẩm Thanh Châu ? Ha ha.”
Lần đợi lâu, lúc Thẩm Thanh Châu bưng bát cháo khuôn mặt đen sì.
Du Vãn yên lặng nhận đến ăn một muỗng, ăn ngon, vô cùng , cháo mềm mịn, gia vị cho , miệng là tan. Cái mới là khách sạn …
“Thẩm đạo, cảm ơn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-51-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Cái gì?”
“Anh nấu cháo cho , mặc dù mới ăn vài muỗng, nhưng cũng cảm động.” Trên khuôn mặt Du Vãn hiện lên một nụ .
Thẩm Thanh Châu cứng đờ, “Cô nghĩ cái gì , nấu cháo cho cô lúc nào?”
Anh mới thừa nhận món khó ăn đó là từ tay nấu .
Du Vãn mím môi, “À… nếu học nấu ăn, thể dạy cho , nấu cháo vô cùng đơn giản.”
“Không cần, học. Còn món cháo là nấu.” Thẩm Thanh Châu xong liền trực tiếp dậy về phía cửa gian phòng.
Du Vãn tin, kiên trì ở lưng lắc lắc tay, “Cảm ơn .”
Thẩm Thanh Châu, “…”
“Ầm!!” Tiếng đóng cửa vang dội bày tỏ Thẩm đạo của chúng đang lúng túng.
Mê Truyện Dịch
Du Vãn ăn xong cháo, cả cảm thấy thoải mái hơn, nhưng thể vẫn nhũn , đành tiếp tục xuống ngủ.
Tỉnh dậy, bên ngoài tối đen, Du Vãn vén chăn lên, giày khỏi phòng.
Phòng khách yên tĩnh, Du Vãn thấy một bóng dáng thon dài đang ghế sofa, hai tay để ở bụng, đơn giản mà tịch mịch, Du Vãn rón rén qua, chậm rãi xổm ghế sofa ngủ, hiểu cảm thấy đau lòng, lấy tính tình thích độc lai độc vãng [1] của , một thời điểm ngẫu nhiên nào đó thể cảm thấy tịch mịch ?
[1] Độc lai độc vãng: ít hoạt động cùng với đội ngũ, là một loại xử sự vô cùng độc lập, thích hoạt động một .
Đại khái là Du Vãn suy nghĩ quá sâu cho nên Thẩm Thanh Châu mở mắt liền thấy vẻ mặt Du Vãn đang nhíu mày. Anh ngẩn , cũng tìm tòi nghiên cứu tại Du Vãn bộ dáng thâm cừu đại hận như , theo thói quen duỗi tay sờ trán cô, “Không nóng?”
Lúc Du Vãn mới giật , tỉnh, cô thấy động tác của , n.g.ự.c chút chua xót.
Du Vãn đối với sự quan tâm của Thẩm Thanh Châu chút thích ứng , thể thích ứng là nhất thời, mừng rỡ cảm động là kéo dài liên tục, thế giới , thời khắc quan tâm cô ít đến đáng thương.
“Hình như hơn nhiều .”
“Ừ?” Thẩm Thanh Châu dậy, thấy cô xổm ghế sofa liền cảm thấy nghi hoặc, “Cô đang gì?”
Du Vãn lúng túng, “… xem lúc nào thì tỉnh.”
“Trực tiếp gọi là . Phát sốt còn gió, về giường .”
“ sợ quấy rầy , hơn nữa, hết sốt .”
Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ lắc đầu, “Được , lên.”
Du Vãn tự nhiên , vẻ mặt chút ủy khuất, “Cái … tê chân .”
Thẩm Thanh Châu chằm chằm Du Vãn, duỗi tay kéo cô. “Đứng lên, vận động một chút.”
Du Vãn kéo lên thảm trải sàn, vẫn nhúc nhích, cố gắng nhẫn nhịn trận tê chân qua.