Du Vãn định trả lời, thấy Thẩm Thanh Châu ở ngoài cửa phòng gọi tên cô, “Du Vãn, .”
Du Hoán ở đầu bên điện thoại cũng thấy, lập tức giậm chân, “Không phép .”
Du Vãn vội vàng nhỏ giọng điện thoại, “Anh, phòng em là 1208, ở bên ngoài chờ em, em xuống ngay.”
Thẩm Thanh Châu, “Du Vãn?”
“ lập tức xong ngay.” Du Vãn áo choàng tắm, mặc quần áo của mở cửa phòng.
Thẩm Thanh Châu ở cửa phòng cô, “Thật với cô là bọn họ , cô thể quần áo.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn , “ về phòng , vẫn là nên .”
Thẩm Thanh Châu ngừng , “Cô về?”
“ cũng hết sốt , ngày mai cũng bắt đầu phim, vẫn nên về phòng .” Du Vãn , “Còn , như để Hướng Trạch Nhiên thấy , nếu thì để giải thích tránh cho hiểu lầm.”
“Không cần.” Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt , dời ánh mắt chỗ khác, “Cứ như .”
“Cứ như ?”
“Ừ.” Thẩm Thanh Châu ở ghế sofa, lộ vẻ lười biếng, “Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Du Vãn sửng sốt, sườn mặt Thẩm Thanh Châu chút giật , cũng đúng, thứ đều là tin đồn. Người như Thẩm đạo thể để ý loại chuyện bát quái như thế …
“Đinh…”
Điện thoại di động vang lên, Du Vãn kéo lực chú ý, thấy màn hình hiện lên hai chữ “Anh trai”, Du Vãn vội vàng lời tạm biệt với Thẩm Thanh Châu, “ đây.”
Thẩm Thanh Châu cô một cái, nhưng thật để cô , thế nhưng cũng nhiều lý do để giữ cô , một việc, còn bước từng bước một.
“Ngày mai nhớ chạy bộ.”
“Ồ, .” Du Vãn mở cửa ngoài.
Trở gần gian phòng của , Du Vãn thấy bóng dáng Du Hoán ở hành lang, cô tới cửa gian phòng, lấy thẻ mở cửa phòng. Du Hoán Du Vãn một cái, theo lưng cô tiến phòng.
“Anh, đến mà một tiếng?” Du Vãn đóng cửa , ngượng ngùng .
Du Hoán lạnh mặt, “Nói một tiếng để em chuẩn đúng ?”
“Em chuẩn cái gì , ha ha.” Du Vãn gượng hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-58-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Hoán, “Đừng cợt nhả với , , rốt cuộc xảy chuyện gì với Thẩm Thanh Châu.”
“Thật sự .”
“Không ?!”
“Vâng, là do em phát sốt, yên lòng để em một , nên em mới…”
“Em phát sốt?” Sắc mặt Du Hoán nặng nề, nhất thời chút khẩn trương, liền đưa tay lên sờ trán của Du Vãn, “Hết sốt , em cho ?”
Du Vãn kéo tay Du Hoán đến ghế sofa, “Anh yên tâm, em hết sốt , ở đây công tác, chút chuyện nhỏ cần cho .”
“Du Vãn.” Du Hoán nghiêm túc cô, “Ngã bệnh là chuyện nhỏ, c.h.ế.t mới là chuyện lớn đúng ?”
Du Vãn bĩu môi, “Làm gì nghiêm trọng đến thế. Được , cái gì em cũng sẽ cho , ?”
Du Hoán khi xong vẻ mặt nhu hòa nhiều, “Chờ một chút, em đừng trốn tránh chuyện của em cùng Thẩm Thanh Châu. Đối với Thẩm Thanh Châu cũng hỏi thăm, là một bụng như ? Em ngã bệnh mà để em đến phòng , quan tâm chăm sóc? Nói ai tin.”
Du Vãn sợ Du Hoán tìm phiền toái, cho nên tìm lý do thích hợp để ứng phó, “Anh, gì thì cũng là hàng xóm với , bình thường em còn chăm sóc chó nhà mà, cho nên với em cũng là nên .”
“Hàng xóm cái gì?” Vẻ mặt Du Hoán nghi ngờ.
Du Vãn ho khan một tiếng, “Thì, nhà ở đối diện nhà chúng mà, dọn qua một đoạn thời gian .”
“Du Vãn!”
“Bớt giận bớt giận, em là cho , mà là việc cũng lớn lao gì, cái gì thể , đúng ?”
Du Hoán đỡ trán, vô lực.
Hóa Thẩm Thanh Châu sớm như quan hệ với em gái , thảo nào lúc Du Vãn hỏi chuyện của Thẩm Thanh Châu, khi đó còn ngây thơ cho rằng Du Vãn thật sự tiểu thuyết.
“Du Vãn, em thật , em thích ?” Anh cũng hiểu rõ em gái của , từ nhỏ đến lớn từng qua gần gũi với nam giới, nếu chính nó sẵn lòng, ai thể đến gần nó.
Quả nhiên, Du Hoán thấy Du Vãn trầm mặc.
Du Hoán trong lòng thở dài. Cuối cùng, cũng chỉ như Thẩm Thanh Châu mới thể cho em gái cảm thấy hứng thú, mới thể thu hút nó.
“Cậu cũng thích em?”
“Em rõ.” Du Vãn mím môi, “ mà , em thật sự thích .”
Du Hoán Du Vãn nhạt, thể ngăn cản nó. Thế nhưng tâm tình của bây giờ thật sự phức tạp, cải trắng nuôi dưỡng trong lòng bàn tay cuối cùng cũng … Khụ khụ, Thẩm Thanh Châu cũng heo, cải trắng cuối cùng cũng vẫn hái , thật sự là ngũ vị tạp trần [1].