Du Vãn ngẩn , “Anh, ở cửa nhà là…” Về nhà liền thấy một mỹ nam khuôn mặt lạnh lùng ở cửa, như thế nào cũng cảm thấy chút huyền huyễn.
“Ngày đó cô cho Đậu Đỏ ăn cái gì?” Thẩm Thanh Châu thẳng, ngữ điệu của bình thản lạnh lùng một cách tự nhiên, cho một loại cảm giác áp bức. Du Vãn ngẩng đầu một cái, trong đầu hiểu chút đau nhức, “Chỉ là thức ăn cho chó mà tự chế…”
“Đậu Đỏ hai ngày ăn ngon.” Thẩm Thanh Châu .
“A?” Du Vãn kinh ngạc.
Thẩm Thanh Châu , “Đi bệnh viện xem qua, việc gì. Bác sĩ là thể gần đây ăn đồ vật gì đó, mới dẫn đến khẩu vị .”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn ngượng ngùng, “Cho nên… Anh cảm thấy cơm Điện hạ nhà vấn đề? Thẩm , Điện hạ cũng ăn, nó việc gì.”
Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ mím .
Ánh mắt của Du Vãn dừng ở bờ môi của , đó tim gan kinh hãi liền dời , “Khụ khụ, cái , thấy một khả năng.”
Thẩm Thanh Châu về phía cô, ánh mắt chính là bảo cô thể .
Du Vãn định tâm trạng, chân thành , “Điện hạ thích cơm trưa, ngày nào cũng chờ đợi ăn, cách của là do một ông truyền dạy, ông nuôi nhiều chó, hơn nữa còn là chuyên gia dinh dưỡng, cơm trưa dinh dưỡng ông điều phối nhiều con ch.ó ưa thích.”
“Nói điểm chính.”
“Ừ.” Du Vãn lấm tấm mồ hôi, “Lần đầu tiên Điện hạ ăn thì ăn ngon, về thời gian rảnh thì sẽ cho nó. Tuy nhiên cũng lúc bận thì cho nó ăn thức ăn cho chó đóng gói sẵn, nó liền hứng thú…”
“Cho nên ý của cô là?”
Du Vãn gật gật đầu, “Có lẽ là Đậu Đỏ đối với cơm trưa chút… Nghiện.”
“…”
Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu lên tiếng liền nhân tiện , “Vừa vặn cũng đến thời gian cơm chiều, nếu , cũng cho Đậu Đỏ một phần?”
Thẩm Thanh Châu về phía cô, Du Vãn chờ kết quả, đành cùng đối mặt.
Con mắt màu nhạt, giống như màu nhạt, qua càng thấy lạnh lùng.
“Ách… Coi như lời tính. Thật cũng vấn đề gì, cho Đậu Đỏ đổi khẩu vị, qua hai ngày nó sẽ ăn ngon thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-8-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn xong liền cầm chìa khóa mở cửa, vẫn là đừng , càng cô càng cảm giác giảm tuổi thọ.
“Đợi chút cô xong thì đưa qua đây.”
Khi Du Vãn định bước cửa thì Thẩm Thanh Châu một câu. Du Vãn kinh ngạc đầu , thấy Thẩm Thanh Châu đưa lưng về phía cô trở về nhà.
Du Vãn bĩu môi, xem vẫn là nỡ để sủng vật của đói bụng.
Du Vãn đóng cửa , Du Điểm Điểm tiếng vang hân hoan chạy tới, Du Vãn xổm xuống sờ sờ đầu nó, “Bảo bối , đang theo đuổi mày gần đây hình như lắm. Hôm nay chủ nhân của nó còn tìm tới tận cửa.”
“Gâu gâu!”
“Ừ… Xét thấy Đậu Đỏ đáng thương như tao liền trong lúc cấp bách nấu cho nó một bữa ngon.” Du Vãn lên, “Đi chơi , đợi lát nữa đồ ăn ngon.”
Thời tiết nóng nực, Du Vãn tiên mở điều hòa, đó phòng tắm tắm rửa quần áo. Sau cùng mới chính thức phòng bếp nấu cơm… À , thức ăn cho chó.
Sau ba mươi phút, bữa tối xong, hương thơm ngào ngạt, Du Điểm Điểm ngoe nguẩy cái đuôi ở lưng cô, Du Vãn bưng đồ ăn đến khu vực ăn uống chuyên dụng của Du Điểm Điểm, “Mày ăn , đợi lát nữa tao sẽ về.”
Du Điểm Điểm thấy đồ ăn sớm bổ nhào qua, còn tâm tư quản Du Vãn gì.
Du Vãn mang một phần thức ăn cho chó cửa. Đi đến cửa phòng 702, Du Vãn hít sâu một , ấn chuông cửa.
Một phút , cửa mở. Theo khe cửa là cảm giác mát lạnh, Du Vãn nghĩ nhà đủ mát mẻ , thế nhưng nhà Thẩm Thanh Châu mới phát hiện nhiệt độ thấp dọa .
“Hừ… Lạnh như thế.” Du Vãn nhỏ giọng thì thầm một tiếng, đầu về phía Thẩm Thanh Châu phát hiện vẻ mặt so với nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn, cô một tiếng, “Bữa tối của Đậu Đỏ, nó ?”
“Bên , cô đặt xuống là .”
Du Vãn ừ một tiếng, về phía Đậu Đỏ.
“Đậu Đỏ.”
Đậu Đỏ uể oải quỳ rạp mặt đất, thấy cô, ánh mắt của nó một khắc dường như sáng lên, Du Vãn đem bữa tối đặt ở mặt nó, trực tiếp xuống đất, “Này, ăn , mày ăn cái ?”
Đậu Đỏ hít hà, chần chừ ba giây, đột nhiên tới gần phía , ăn bẹp bẹp đến vui vẻ.
Thẩm Thanh Châu thấy Đậu Đỏ ăn, một khắc trong lòng liền trầm xuống, đến mặt Đậu Đỏ, một bên đùi gối quỳ xuống chồm hổm mặt đất, sờ đầu Đậu Đỏ, “Còn kiêng ăn, hửm?”