NHẬT KÝ THĂNG CẤP CỦA CÔ NỮ PHỤ ĐƯỜNG YÊN - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-11-06 03:16:49
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Yên yên lặng gì, chỉ tập trung dùng dị năng áp chế sự xao động và nóng bỏng trong cơ thể. Cô lén Việt Kỳ, ngoại trừ hô hấp của gấp gáp thì vẻ mặt đổi, điều khiến Đường Yên kinh ngạc, chẳng lẽ Việt Kỳ miễn dịch với thứ đồ chơi ? Hay là bất lực...

Vẻ ngoài của thể kém hơn nữa còn cực kì xinh , trong con như dòng nước đang chuyển động mang theo phong tình vô hạn. Sau khi xuyên qua gương thì ngay cả Đường Yên cũng khỏi gật đầu thầm cảm thán ngay cả phụ nữ như cô cũng kìm mà yêu thích. Mặt như hoa đào, da thịt như ngọc, nếu là cảm nhận ánh mắt nóng rực như lửa Việt Kỳ thì Đường Yên sẽ thật sự hoài nghi Việt Kỳ là đàn ông.

"Tìm thử xem, chắc hẳn trong phòng thuốc giải độc." Mị Sắc thể dùng quá nhiều, dễ dàng khiến cơ thể tổn thương nên bình thường khi mua Mị Sắc thì sẽ tặng thêm thuốc giải độc, tránh cho phát sinh tình huống dị thường. Vừa nếu Đường Yên đẩy thì thật sự sẽ phát cuồng nhào lên nuốt Đường Yên bụng. Môi Việt Kỳ nhếch lên, l.i.ế.m liếm cánh môi, khép chân che dấu giữa khác thường giữa hai chân.

Đường Yên cắn môi khiến trong miệng tràn vị rỉ sắt. Hai tay hoạt động hết công suất tìm thuốc giải độc theo lời Việt Kỳ, ánh mắt thì cố gắng bỏ qua Việt Kỳ đang ở góc phòng, tránh cho chính cô nhịn mà bổ nhào về phía Việt Kỳ. Cô biện pháp nào cả, thể mẫn cảm mà ánh mắt nhiệt tình như lửa của Việt Kỳ cứ liên tục đảo qua cô khiến cả cô bất giác phát run. Đường Yên cắn chặt môi tránh cho phát bất kì thanh âm kỳ quái nào, hiện tại là thời gian thích hớp. Trước sói hổ, thích hợp loại chuyện tình hài hòa nào đó.

Cô tin rằng Việt Kỳ cũng hiểu điểm nên hai vẫn cô gắng duy trì bình tĩnh và cách.

"Thuốc giải độc đặc điểm gì?" Đường Yên kệ thuốc ngã mặt đất, các loại thuốc khác văng khắp nơi, cô dám tùy tiện thử thuốc, ai trong những loại thuốc lẫn những thứ thuốc k.í.c.h d.ụ.c khác ? Dựa tính cách kì quái của chủ nhân khi trang trí căn phòng thì khả năng đó cũng thể xảy .

Thứ đồ chơi Mị Sắc , Việt Kỳ từng thấy khác dùng nó khi đang thi hành nhiệm vụ, nhíu mày lặng trong chốc lát, một lát : "Chắc là một loại thuốc màu xanh." Hoa hồng lá xanh, thuốc Mị Sắc màu màu đỏ, mùi ngọt ngào như thuốc giải độc sẽ là màu xanh, mùi nhẹ nhàng khoan khoái.

"Ở bên chân đó, đá đến đây." Tầm mắt Đường Yên dừng ở bình thuốc màu bên chân Việt Kỳ, hô hấp dồn dập, trong đầu liên tục hiện những suy nghĩ khác thường. Cô sắp áp chế nữa , ánh mắt Đường Yên chằm chằm bình thuốc đất, dám liếc Việt Kỳ: “Ừ… a..." Đường Yên cúi đầu, nhỏ giọng rên rỉ, cảm giác khác thường lan tràn khắp cơ thể cô

Việt Kỳ xuống, nhặt bình thuốc màu xanh ở bên chân lên đổ một nửa, khi nhấp thử một chút, cảm thấy ngọn lửa trong thể dần dần biến mất thì bất giác thở dài một . Anh ngẩng đầu Đường Yên, ngọn lửa mới biến mất lập tức bùng lên trở . Việt Kỳ nghĩ tới lực hấp dẫn của Đường Yên đối với mạnh như , phá vỡ sự bình tĩnh mà nay luôn kiêu ngạo nhưng tình huống cho Việt Kỳ bất giác cảm thấy tâm tình .

"Chết tiệt!" Việt Kỳ khỏi nhỏ giọng mắng một câu, cất bước đến chỗ Đường Yên.

"A! Anh… ... Nhanh lên một chút..." Đường Yên bất mãn , dùng ánh mắt ngập nước tức giận trừng Việt Kỳ khiến cả Việt Kỳ khỏi cứng đờ. Anh vươn tay ôm lấy eo Đường Yên, ngậm viên thuốc màu xanh đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hai quấn quýt, dán chặt ... Rất ngọt! Rất mềm! Rất thoải mái!

Việt Kỳ há mồm ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngọt mà mơ ước lâu, đầu lưỡi ẩm ướt tiến thăm dò khoang miệng Đường Yên đó dùng sức cạy mở khớp hàm của cô, cường thế chiếm đoạt khoang miệng cô. Đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Đường Yên nhưng cảm thấy thế nào cũng đủ, cánh tay Việt Kỳ siết chặt lấy eo Đường Yên, dụ dỗ cô chơi đùa với .

"Ừ a..." Cả Đường Yên khỏi mềm nhũn, tùy ý để Việt Kỳ ôm lấy . Theo hô hấp lên xuống của Việt Kỳ, cô thể cảm nhận chỗ cực nóng , rõ ràng cô khéo léo từ chối, lời đến đầu môi nhưng thể nào phát tiếng . (Gần hết cũng ráng cho @.@)

Giây lát , Việt Kỳ gác đầu lên vai Đường Yên, cố gắng đè nén dục vọng đang xao động ở trong lòng. Việt Kỳ nắm thật chặt quả đ.ấ.m đó đ.ấ.m mạnh vách tường phía Đường Yên: “Răng rắc..." Vách tường nứt đó sụp xuống, gió lạnh từ chỗ tường đổ thổi phòng.

Đường Yên hít thở sâu mấy , lát hô hấp dần dần khôi phục bình thường. Cô đẩy Việt Kỳ vài cái để buông đó xoay đánh giá động tĩnh bên vách tường. Lúc mắt Đường Yên khỏi mở to, kinh ngạc kho hàng rộng mênh m.ô.n.g mắt, mèo mù gặp chuột chết, đúng là uổng công sức bọn họ bỏ khi đến đây.

"Chắc hẳn đây mới là kho quân nhu của căn cứ quân sự đất!" Đường Yên nhíu mày, vẻ mặt chút kích động kho hàng cực lớn mặt. Căn cứ quân sự đất của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh chính là căn cứ quân sự dự của hải quân, chủ yếu dùng để theo dõi vùng biển xung quanh đây.

Lúc Phùng Khải Dương dùng mây đạn đạo cho nổ tung đê kè khiến bộ núi Mậu Danh chìm trong biển nước. Bây giờ nếu rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, ngoại trừ liên lạc với căn cứ Thanh Long bảo bên phái đây đón thì cũng chỉ tìm kho quân nhu ở căn cứ quân sự đất, nơi đây là căn cứ quân sự dự của hải quân nên khả năng căn cứ quân sự đất tàu chiến thuyền .

mà lúc bọn họ vòng vo ở căn cứ quân sự đất nhiều vòng như mãi tìm thấy tàu chiến con thuyền nào cả, chuyện thích hợp. Lúc Đường Yên cố gắng kiễng chân liếc kho quân nhu cực lớn , thì bọn họ tìm thấy là do nó che giấu. Khó trách trong tác phẩm đến khi Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã đoạt quyền khống chế căn cứ Thanh Long thì lâu đó cho căn cứ Thanh Long đầu bốn căn cứ lớn một nữa, chắc hẳn chuyện đó hơn phân nửa là liên quan đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh .

Trong khí đột nhiên tản mùi m.á.u tanh khác thường cho lông mày Đường Yên nhíu . Cô lập tức tinh thần lực cẩn thận tra xét xung quanh kho quân nhu. Đột nhiên tinh thần lực cản khiến ý thức Đường Yên chấn động, vùng n.g.ự.c như đè ép, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Sao ?" Việt Kỳ cúi đầu hỏi.

Đường Yên lạnh lùng khắp bốn phía, chỗ sâu trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cơ thể thon dài của Việt Kỳ dựa tường, chằm chằm Đường Yên, để những đối diện mắt. Ngoại trừ Đường Yên thì lãng phí thời gian và tinh thần với khác, so với việc lãng phí đó thì bằng Đường Yên thêm vài .

"Không gì." Đường Yên lắc đầu nhưng đáy lòng yên. Lúc nhận thấy Lưu Thấm Nhã cái gì đó đúng, hy vọng là cô suy nghĩ nhiều! Tuy nhiên từ tới nay trực giác của dị năng giả mẫn cảm nên Đường Yên dám khinh thường. Khi bước kho quân nhu thì cô cảm giác áp lực lẫn trong mùi m.á.u tươi khiến cô lập tức nhớ gương mặt quỷ dị của Lưu Thấm Nhã. Lúc động tác của Đường Yên càng cẩn thận hơn.

Trong thời gian Đường Yên vẫn luôn liên lạc với đám Hạ Bác nhưng đáng tiếc là liên lạc . Bên căn cứ Thanh Long cũng tin tức, từ khi cô và Việt Kỳ rơi căn phòng kì lạ thì thấy đám Diệp Quân nữa, chuyện là họa phúc đây? Đường Yên nhíu mày trầm tư, khi bọn họ tiến địa phận Mậu Danh thì bên căn cứ Thanh Long phá hủy lối . Bây giờ bọn họ liên lạc với căn cứ Thanh Long, đê kè thì nổ tung, núi Mậu Danh nước bao phủ, tình huống cụ thể bên ngoài. Dựa theo tính cách cẩn thận của Hạ Chu Tuất thì chỉ sợ đến lúc đó ông tình nguyện hy sinh Hạ Bác chứ phái tới đây.

"Nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tao đấy." Phùng Khải Dương nóc xe container, ánh mắt hiện lên kinh ngạc. Lưu Thấm Nhã im lặng theo bên cạnh Phùng Khải Dương, bên cạnh còn một con sư tử trắng cao lớn dũng mãnh đang dài lười biếng, đôi mắt mở to chằm chằm Buster vai Đường Yên. Đôi mắt xanh lam chợt lóe lên màu đỏ biến mất, nó dậy lắc lắc bộ lông rậm rạp đó mở miệng phát tiếng gầm chấn động.

"Phùng Khải Dương?" Ánh mắt Đường Yên lóe lên, cô ngẩng đầu nơi phát giọng . Quả nhiên thấy Phùng Khải Dương đang ở phía container, phía bên là Lưu Thấm Nhã, phía còn bóng , bên trái là một con sư tử màu trắng.

"Ồ!" Ánh mắt Phùng Khải Dương cực kì kinh ngạc Buster vai Đường Yên, Luân Ân là một con thú biến dị vô cùng mỹ, bất luận thực lực trí tuệ đều cao. Phùng Khải Dương vuốt cằm, chằm chằm Buster, nghi hoặc : "Thuần phục thú biến dị? Trên Đường Yên còn che giấu bao nhiêu bí mật cho đây?"

Hắn chậm rãi vuốt ve bộ lông của con sư tử trắng, ánh mắt chằm chằm Đường Yên tàu chiến, khi ánh mắt chậm rãi đảo qua Việt Kỳ kì thì con ngươi đen lập tức đổi. Bây giờ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh sớm mất khống chế, ngay cả đều thể lệnh cho chúng nó. Trong lòng bàn tay Phùng Khải Dương đang nắm chặt một tinh thể màu xám tro lớn cỡ bằng móng tay, ngón tay dùng sức một chút bóp nát tinh thể đó đó tùy ý để bột vụn bay theo gió.

"Mày cái gì? Hiện tại bọn họ đang ở ?" Đường Yên lạnh lẽo Phùng Khải Dương, ngón cái dùng sức đẩy vỏ kiếm , chuẩn tay bất cứ lúc nào. Đường Yên dám khinh thường, tuy kho quân nhu gần ngay mắt nhưng trái cô càng thêm bình tĩnh. Tuy rằng trong tay Từ Mục bản vẽ mặt phẳng và bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự nhưng mấy thứ là vật c.h.ế.t vả cho dù thì cũng giúp ích gì nhiều vì căn cứ quân sự đất khả năng phòng hoặc lối bí mật.

"Không gì, chẳng qua chút nhàm chán khi chơi trò chơi với bọn đó. Chắc bây giờ bọn đó... c.h.ế.t !" Phùng Khải Dương ác ý . Lúc đến chữ c.h.ế.t thì cả tản mát ác ý mãnh liệt. Sự sống c.h.ế.t của những đáng để để trong lòng càng bất kỳ suy nghĩ hối hận mắc nợ nào.

"Hừ!" Đường Yên giận dữ, vung tay tạo thành vô tia sét bổ thẳng xuống đầu Phùng Khải Dương, dị năng lôi điện hóa thành một con rồng sét khổng lồ dữ dằn lao thẳng tới Phùng Khải Dương, chỗ nó qua vẫn còn những tia lửa điện nhỏ.

Cố Diệp Phi

Phùng Khải Dương giống như chú ý đến lôi điện đang bổ thẳng xuống đầu , bàn tay để bên nhẹ nhàng vung lên ngăn cản lôi điện ở bốn phía. Lôi điện phát tiếng “roẹt….xoẹt…” đó là tiếng ma sát trong khí.

"Dị năng giả khí!" Việt Kỳ liếc Phùng Khải Dương một cái, trong mắt lóe lên vẻ khác thường. Phùng Khải Dương vẫn luôn giấu kín dị năng của nên ai thức tỉnh dị năng gì. Không nghĩ tới thức tỉnh dị năng khí hơn nữa cấp bậc còn cao hơn Đường Yên một chút, chẳng trách sợ hãi đùa bỡn như ! Bây giờ dị năng giả cấp mười ở quân khu trung tâm cũng nhiều, ngờ Phùng Khải Dương là dị năng giả khí cấp mười, quả thực thể coi thường .

Việt Kỳ tiến lên nửa bước, nghiêng che ở phía Đường Yên, giọng lạnh lùng: "Em là đối thủ của , cho đến tận bây giờ thì vẫn dị năng giả khí nào xuất hiện."

"Cấp bậc dị năng của là bao nhiêu?" Đường Yên đầu Việt Kỳ, tò mò cấp bậc của là bao nhiêu mà thể dễ dàng ngăn cản chiêu tấn công bằng dị năng của cô, rốt cuộc Phùng Khải Dương còn che giấu bao nhiêu con át chủ bài nữa đây?

"Cấp mười." Việt Kỳ .

"Cấp mười!" Đồng tử Đường Yên co , bất giác l.i.ế.m cánh môi khô ráp. Cấp tám trung cấp còn cách cấp mười một đoạn xa, nghĩ tới Phùng Khải Dương là dị năng giả cấp mười, khó trách dám tùy ý bậy ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh . Không đúng, cho dù là dị năng giả cấp mười thì lượng lớn tang thi, thú biến dị ở căn cứ quân sự đất cũng thể nào để cho tự nhiên qua , chắc chắn phương diện còn chuyện gì đó mà bọn họ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-thang-cap-cua-co-nu-phu-duong-yen/chuong-96.html.]

Phùng Khải Dương búng tay một cái, chỉ trong nháy mắt khí xung quanh đè nén nhưng gương mặt lạnh lẽo của Đường Yên cũng hiện lên vẻ kích động, khóe miệng Việt Kỳ thì cong lên, kinh hoảng với những chuyện đang xảy . Người càng tài giỏi thì càng thể sống sót lâu ở tận thế, ngay khi gặp gỡ Đường Yên ở Miêu Trại thì Việt Kỳ thấy Đường Yên quen mắt đó lập tức nhớ hai từng chơi đùa với hồi còn bé nên mới tay cứu một phen. Không ngờ khi quan sát và tiếp xúc thì bất giác cô hấp dẫn. Từ tới nay Việt Kỳ ảnh hưởng bởi tình cảm nhưng mà khi gặp cô thì cô luôn sánh vai cùng , ở tận thế cho dù thực lực của mạnh như thế nào thì vẫn luôn những nơi mà thể thấy đến ngay .

"Cẩn thận, dị năng khí thể tùy ý điều khiển khí!" Việt Kỳ nhanh chóng nhắc nhở, cứng đối cứng dùng dị năng bức lui Phùng Khải Dương đang bày gian phong tỏa.

Bên mới bắt đầu giao chiến thì ở bên bức tường đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

"Rầm…rầm..." Sau vài tiếng nổ mạnh thì bức tường bằng bê tông sụp đổ, lộ đoàn ở phía bên . Thì là do Miêu Trạch dị năng hóa cánh tay, trực tiếp dùng nắm đ.ấ.m đập bể bức tường, đập gào ầm lên: "Từ Mục, nơi ?"

"Không chắc, bản kết cấu kiến trúc thì chỗ quái dị." Giọng bình tĩnh của Từ Mục truyền đến từ phía lưng Miêu Trạch, theo đó còn một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, tuy nhiên chắc hẳn nhiều hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp nên Từ Mục cũng thèm để ý, lầm bầm lầu bầu một .

Mạnh Lộ trào phúng lườm Miêu Trạch một cái, giọng lạnh lùng: "Ngu ngốc, chỉ lãng phí dị năng." Cậu dứt lời thì đưa tay chạm vách tường, lợi dụng dị năng hệ thổ mở bức tường bê tông để lộ một lối thể cho ba cùng qua.

"Mạnh Lộ, ..." Miêu Trạch trợn mắt Mạnh Lộ, đang tiếp tục cãi thì đột nhiên thấy Đường Yên và Việt Kỳ đang cách xa nên cực kì kinh ngạc, quên mất cả cãi , gào : "Chị Yên!"

Miêu Trạch và Mạnh Lộ là dị năng giả nhỏ tuổi nhất trong đội, hai theo Đường Yên từ lâu nên sớm coi Đường Yên như là của . Vài giờ , Đường Yên và Việt Kỳ đột nhiên rơi khe hở khiến trở tay kịp. Nếu là Diệp Quân tay áp chế cho hai bọn họ mạnh động thì hai sớm tách đội tìm Đường Yên , gì chịu an phận theo đám Diệp Quân giống như hiện tại.

"Chị !" Đường Yên gật đầu, khi Miêu Trạch, Mạnh Lộ bình yên vô sự thì trong lòng khỏi nhẹ nhàng thở . Tính tình cô nhạt nhẽo nhưng hai nhóc thích gây rối, mỗi đều là Miêu Trạch gây chuyện đó là cãi với Mạnh Lộ. Tuy tính tình Mạnh Lộ trầm lắng nhưng khi ở chung một chỗ với Miêu Trạch thì giống như châm lửa đốt pháo, đụng nhẹ một cái cũng sẽ nổ mạnh.

"Chị Yên!" Động tác của Mạnh Lộ cũng chậm hơn Miêu Trạch chút nào, nhanh chóng đến chỗ Đường Yên đó an tĩnh .

"Ừ!" Đường Yên cẩn thận đánh giá hai vài , khi chắc chắn hai đều chỉ chút vết thương ngoài da thì thêm gì nữa. Ở tận tế nếu thương là thực tế, cái cần suy xét là mức độ nặng, nhẹ của vết thương mà thôi!

Đám Diệp Quân, An Lộ im lặng đến phía Việt Kỳ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ai mở miệng chuyện vì bọn họ tin rằng dựa bản lĩnh của Việt Kỳ nhất định sẽ thúc thủ vô sách, nhốt ở một chỗ như thế .

"Liễu Như Nhị ?" Đường Yên quét một vòng, thấy Liễu Như Nhị thì khỏi chút kinh ngạc. Cô ngẩng đầu Hạ Bác chút uể oải ở bên cạnh, sắc mặt Hạ Bác tái nhợt, chỗ cung mày vẫn còn vết móng vuốt, vết thương mới cách đây lâu, vết thương vẫn còn dính tơ máu.

"Đã c.h.ế.t ." Giọng của Hạ Bác thô ráp mang theo sát khí khó hiểu. Ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh như băng, đến đây thì Đường Yên cũng hiểu nhất định khi cô rời khỏi xảy một ít chuyện mà cô .

"Hừ! Chết đúng là lợi cho cô ." Miêu Trạch hừ lạnh một tiếng, trong giọng lộ lạnh lẽo trào phúng. Loại phụ nữ tự tư tự lợi c.h.ế.t càng sớm càng . Ở thời điểm bản gặp nguy hiểm còn dám đẩy đồng đội ngoài lá chắn, nếu Hạ Bác phản ứng mau lẹ thì công kích của con thú biến dị đó đủ để đào một cái lỗ lớn ở đầu . Cô đến c.h.ế.t mà cũng nhận sai, nếu để loại như thế sống thì thật sự lo lắng về đẩy ngoài lá chắn .

Sau khi Miêu Trạch kể thì đáy mắt Đường Yên khỏi hiện lên vẻ phức tạp. Bản tính con thể hiện rõ nhất là trong thời khắc sống chết, cái c.h.ế.t của Liễu Như Nhị cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, cho dù cô c.h.ế.t thì Hạ Bác cũng sẽ để cô còn sống trở về căn cứ Thanh Long. Đường Yên thấy trong mắt Hạ Bác lóe lên sự thông suốt, cô tin rằng nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì tính cách Hạ Bác sẽ trở nên cứng cáp hơn cũng sẽ bụng như nưa.

Đường Yên suy nghĩ đến chuyện khi còn ở căn cứ Thanh Long, chẳng lẽ Hạ Chu Tuất thật sự gì về tính tình hám lợi của Liễu Như Nhị ? Về điểm thì Đường Yên tin, Hạ Chu Tuất thể từ một bình thường vững vị trí thượng tướng thì thể năng lực . Lần lẽ ông đồng ý cho Hạ Bác tham gia nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là luyện Hạ Bác, nghĩ đến đây, Đường Yên thể bội phục tầm xa trông rộng của Hạ Chu Tuất, nụ hoa trồng trong nhà ấm thì cách nào khỏe mạnh trưởng thành , lúc nào dã thú thảo nguyên cũng hung tàn, khát m.á.u hơn động vật trong vườn thú nhưng cũng càng thể thích ứng với sự đổi của thiên nhiên hơn.

"Lưu Thấm Nhã…" Hoàng Mô ở phía bức tường, từ đầu đến cuối ánh mắt đều chằm chằm Lưu Thấm Nhã đừng container, trong mắt là tối tăm, lạnh lẽo. Có lẽ ở trong mắt khác Hoàng Lão Tam là một kẻ học vấn, nghề nghiệp, lưu manh vô nhưng ở trong mắt Hoàng Mô thì đó là mà Hoàng Mô vô cùng kính yêu. Từ nhỏ cha hai c.h.ế.t sớm, là Hoàng Lão Tam nuôi Hoàng Mô lớn lên, hồi còn nhỏ Hoàng Mô hiểu chuyện nên thường gây chuyện thị phi khắp nơi, đó đều là Hoàng Lão Tam mặt xin . Có một Hoàng Mô gặp một đại ca trong giới hắc đạo, nọ ngoan độc c.h.é.m đứt một bàn tay của Hoàng Mô, Hoàng Mô trốn đông trốn tây cuối cùng vẫn nọ tìm . Hoàng Lão Tam vì cứu Hoàng Mô mà để ý đến tôn nghiêm, quỳ gối mặt đại ca câu xin, chui đũng quần thậm chí còn đánh gãy một chân. Từ đó Hoàng Mô tỉnh ngộ, thề sẽ cho Hoàng Lão Tam lo lắng nữa, an phận thủ thường theo bên cạnh Hoàng Lão Tam bày mưu tính kế. Về chính Hoàng Mô g.i.ế.c c.h.ế.t đại ca nhưng một chân Hoàng Lão Tam tàn phế. Từ nhỏ đến lớn mặc kệ Hoàng Mô cái gì thì từ đầu đến cuối Hoàng Lão Tam cũng trách cứ nửa câu.

Ở bên ngoài căn cứ Thanh Long, khi Hoàng Mô thấy Hoàng Lão Tam vì cứu mà mất tính mạng thì Hoàng Mô oán hận Lưu Thấm Nhã đồng thời cũng thầm hận chính bản yếu đuối, nếu lúc đó mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa thôi nhưng... cho dù Hoàng Mô hối hận như thế nào thì Hoàng Lão Tam và những đồng đội theo hai bọn họ từ căn cứ nhỏ đến đây đều c.h.ế.t hết, thậm chí tất cả đều c.h.ế.t thây còn Hoàng Mô ngay cả cơ hội nhặt xác bọn họ , chỉ trơ mắt bọn họ đàn tang thi xé nát nuốt bụng.

Cho dù là đến bây giờ chỉ cần Hoàng Mô nhắm mắt thì bên tai sẽ lập tức vang lên tiếng gào thét thê thảm, giãy giụa khi Hoàng Lão Tam và đồng đội của chết. Nỗi hận đó sâu đến tận xương tủy, chỉ cần Lưu Thấm Nhã một ngày c.h.ế.t thì ngày đó Hoàng Mô cách nào sống yên .

Đường Yên thấy Hoàng Mô gầm nhẹ, tuy vẻ mặt cô đổi nhưng cô thể cảm nhận oán hận ngập trời sâu trong đáy lòng Hoàng Mô, c.h.ế.t ngừng! Đám Diệp Quân cũng cảm nhận oán hận mãnh liệt tản từ Hoàng Mô nên khỏi chấn động, bọn họ liếc Hoàng Mô đó ánh mắt dừng ở Lưu Thấm Nhã. Ở trong đội Hoàng Mô nhiều, ngay cả Lâm Tam luôn thích ở một cũng thể hiện hảo cảm với Hoàng Mô xem như là công nhận Hoàng Mô nên bọn họ hề nghĩ tới một như Hoàng Mô thể tản sát khí kinh như . Lúc ánh mắt về phía Lưu Thấm Nhã cũng khỏi đề phòng hơn. Mối thù giữa Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã chỉ ba Đường Yên, Miêu Trạch, Mạnh Lộ nhưng bọn họ cho những khác trong đội . Hoàng Mô đây chuyện của , tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Thấm Nhã, dựa khác.

"Hoàng Mô, mạng mày thật là cứng! Vậy mà vẫn còn sống, còn đám Hoàng Lão Tam thì ?" Con ngươi đen của Lưu Thấm Nhã lóe lên ánh sáng đỏ quạch, khuôn mặt đẽ mang theo nụ nhạt, cánh tay Đường Yên chặt đứt vẫn luôn giấu kín lớp áo khoác dày nặng cho thể lớp áo khoác đấy là cánh tay cụt bí mật gì khác. Mặc dù Lưu Thấm Nhã mặc một cái áo khoác khá dày nhưng vẫn thể che đáng mềm mại, đầy đà, tản hương vị phụ nữ của cô .

"Thấy tao còn sống mày thất vọng đúng ? Vì báo đáp ân tình của mày nên cho dù xuống địa ngục tao cũng sẽ bò lên tìm mày “báo ân”." Hoàng Mô nghiến răng hai chữ “báo ân”, trong mắt tràn oán hận ghi tâm khắc cốt: “Thù đại ca báo thì cho dù tao xuống địa ngục cũng sống yên !"

Trong giọng ấm ách lộ thở thâm trầm cho sống lưng lạnh toát, khí lạnh từ lưng xâm nhập sâu tận xương tủy. Lưu Thấm Nhã đón nhận ánh mắt chứa đầy hận ý ngập trời của Hoàng Mô, thể bất giác run lên, khuôn mặt cũng thoáng cứng ngắc. Từ tới nay cô luôn thói quen những tên đàn ông bên cạnh nịnh hót và lấy lòng, từng nào dùng ánh mắt oán hận như nên trong mắt Lưu Thấm Nhã khỏi lướt qua vẻ sợ hãi.

"Chuyện Hoàng Lão Tam chẳng liên quan gì với tao, tao và bọn mày đều từ cùng một căn cứ, tại tao xuống tay với bên ." Lưu Thấm Nhã hiên ngang lẫm liệt nhưng cả tản tà khí, thỉnh thoảng bên trong mắt còn lộ vẻ dữ tợn khí cho một loại cảm giác quỷ dị.

Đường Yên lặng im chằm chằm Lưu Thấm Nhã, thở của Lưu Thấm Nhã bảy tám phần tương tự Mã Lương. Đường Yên Lưu Thấm Nhã mà khỏi rơi trầm tư...

"Phủi sạch thật! Thật đáng tiếc tao kế hoạch của mày và Hình Liệt Phong sót một chữ nào, Hình Liệt Phong bảo mày lợi dụng phận để tiếp cận bác sĩ Đường của tâm nghiên cứu sinh hóa, ý đồ của mượn bàn tay mày để khống chế bộ trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Lúc chuyện mày và Đường Yên trở mặt chỉ trong căn cứ (khi căn cứ là căn cứ nhỏ ở mấy chương đầu, còn căn cứ Thanh Long sẽ ghi rõ, chẳng hiểu tác giả đặt cái tên cho dễ gọi) cho nên sự tồn tại của bọn tao trở thành trở ngại cho kế hoạch của mày, chỉ c.h.ế.t thì miệng mới ngậm chặt ..." Giọng của Hoàng Mô lạnh như băng, gằn từng chứ một, ánh mắt sắc bén như d.a.o cạo thẳng Lưu Thấm Nhã.

Sau khi xong thì thể Đường Yên khỏi run lên. Khi tác phẩm thì cô tò mò vì bác sĩ Đường tin tức Đường Yên chết, rõ ràng đám Hoàng Lão Tam xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, vì bác sĩ Đường gì cả, thì là lúc đám Hoàng Lão Tam đến căn cứ Thanh Long Lưu Thấm Nhã hạ thủ, tuy nhiên trong tác phẩm là Lưu Thấm Nhã lấy mạng bọn họ, chỉ đuổi bọn họ rời khỏi căn cứ Thanh Long mà thôi, chắc do lúc Đường Yên quật khởi cho Lưu Thấm Nhã hoảng tay hoảng chân nên mới nổi sát tâm với đám Hoàng Lão Tam, tính toán của Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã thật đúng là chặt chẽ kín kẽ.

Hiện tại cô chỉ tò mò một điều duy nhất là trong tác phẩm thì Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ lên vị trí cao nhất nhưng vì đám Việt Kỳ từng xuất hiện ở quân khu trung tâm? Rốt cuộc Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã còn cái gì nữa? Đường Yên hít sâu một , cô vẫn luôn cảm thấy Lưu Thấm Nhã một ngày c.h.ế.t thì ngày sâu nhất định sẽ xảy nhiều chuyện .

"Tao cũng là họ Đường, tuyệt đối tồn tại cái gọi là lợi dụng phận để tiếp cận ông. Trung tâm nghiên cứu sinh hóa thuộc là về căn cứ Thanh Long, càng tồn tại cái gọi là nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở trong tay." Lưu Thấm Nhã chỉ cần hai ba câu là tẩy sạch bản , ánh mắt hiện lên vẻ hiểu về phía Đường Yên nhưng sâu bên trong là điên cuồng, chấp niệm.

"Mày cũng xứng là nhà họ Đường ?" Đường Yên lạnh lùng trào phúng, trong tác phẩm nhà họ Đường nuôi dưỡng Lưu Thấm Nhã mười mấy năm cuối cùng lợi dụng một cách triệt để Lưu Thấm Nhã, đầu tiên là đoạt vòng tay bạch ngọc hại c.h.ế.t Đường Yên, đó đến căn cứ Thanh Long lừa gạt bác sĩ Đường, lợi dụng sự tin cậy của bác sĩ Đường để nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa trong tay, cuối cùng chiếm lấy tư liệu tinh tu luyện thần lực trong tay bác sĩ Đường sát hại ông. Sau đó cô tuyên bố bác sĩ Đường vì lấy thử bệnh độc tang thi nên lây nhiễm cuối cùng tự sát... Như chỉ lợi mà còn tiếng thơm, quả nhiên là lợi cả đôi đường.

Đường Yên thèm để ý đến khuôn mặt âm trầm của Lưu Thấm Nhã, giọng điệu vẫn lạnh lùng trào phúng như . Cô là Đường Yên kiếp , sẽ vì mấy câu của Lưu Thấm Nhã mà thuyết phục, hai bọn họ nhiều phen chiến đấu đến c.h.ế.t cô sống nên cho dù cô ngừng thì nhất định Lưu Thấm Nhã cũng sẽ dừng tay. Bất kể là vì vòng tay bạch ngọc là những thứ khác. Lưu Thấm Nhã tuyết đối để cho cô sống sót và cô cũng .

"Hú…hú..." Đường Yên xong thì đột nhiên bộ căn cứ quân sự đất vang lên tiếng còi báo động chói tai. Chỉ khi căn cứ quân sự ở mức cảnh báo màu đỏ thì còi báo động mới khởi động.

"Không thể nào, ở căn cứ quân sự đất cũng mây đạn đạo." Hai tay Từ Mục cứng ngắc, nắm chặt máy tính trong tay, đèn tín hiệu của căn cứ quân sự đất sáng lên màu đỏ máy vi tính, khuôn mặt xanh mét.

"Tiếp tục nào, mười phút cả căn cứ quân sự sẽ hóa thành cái biển lửa, oành... Sau đó biến mất!" Phùng Khải Dương híp mắt, hưng phấn dùng hai tay miêu tả những chuyện sắp xảy , trong mắt ẩn chứa điên cuồng.

"Đồ điên!" An Du khinh bỉ liếc Phùng Khải Dương một cái đó lo lắng Việt Kỳ.

"Em thu thập quân nhu , để tay." Việt Kỳ trầm giọng . Phùng Khải Dương khả năng để tàn cuộc như , nhất định phía cánh cửa đường cho tàu chiến bên ngoài, chỉ cần giành quyền khống chế tàu chiến thì việc rời khỏi căn cứ quân sự đất là vấn đề nữa.

Loading...