109.
Phó Nam Đình vỗ nhẹ đầu cô ánh mắt dịu dàng :" em cần căng thẳng, chỉ cùng ăn cơm một bữa thôi"
Cô:"..."
" Nếu em cũng "
Cô trầm mặc giây lát nghiêm mặt hỏi:" Phó Nam Đình, thật sự dẫn với con về nhà gặp gia đình ?"
Phó Nam Đình cong môi một tiếng cô :"đương nhiên tại dẫn em với con về nhà chứ"
" nhưng mà con bé là con gái con trai, để ý còn gia đình nữa"
" em nghĩ , con bé là con dù là con trai con gái đều sẽ thích cả, còn gia đình họ thích cũng quan trọng"
" tại ?"
" bởi vì do em sinh đều sẽ thích cả, con trai con gái đều quan trọng"
Cô ngờ sẽ như , bây giờ tuy còn quan điểm trọng nam khinh nữ nhưng vẫn còn một gia đình vẫn còn để ý chuyện đó nên cô sợ đến lúc đó gia đình chấp nhận chuyện cô sinh con gái mà ngăn cản bọn họ.
Phó Nam Đình như suy nghĩ của cô chỉ nhẹ nhàng ôm cô lòng, :" em yên tâm nhà chỉ là đứa con duy nhất nếu họ chấp nhận thì sẽ còn ai đẻ cháu cho họ bồng nữa"
Cô bật thành tiếng ngẩn đầu :" sợ ba thấy sẽ buồn "
" sợ, chỉ sợ em vẫn còn giận thôi "
Cô :" Phó Nam Đình, lỡ như phát bệnh đuổi nữa thì thế nào?"
Phó Nam Đình ôm chặt cô lòng, cúi đầu cô chân thành :" Tô Giản, nếu em phát bệnh mà đuổi đánh như thế nào cũng sẽ bỏ em mà lưng rời , sẽ luôn ở bên cạnh em"
Cô cảm thấy nhịp tim của lỡ một nhịp khi câu " sẽ luôn ở bên cạnh em", nhịp tim cô càng đập càng nhanh như nhảy khỏi lồng n.g.ự.c .
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Cô gì nữa chỉ im lặng dựa tiếng nhịp tim của mà ngắm cảnh hoàng hôn bình yên đến lạ thường .
Trời tối hai cuối cùng cũng xuống tới khách sạn, hai về phòng tắm rửa mới xuống ăn tối.
Ở nhà ăn xuống nên gọi một món đến lúc cô xuống sẽ đồ ăn cần đợi quá lâu.
Cô xuống cũng quá trễ lúc xuống thấy đang điện thoại bàn, cô kéo ghế xuống đối diện, nhân viên cũng mang đồ ăn lên.
Phó Nam Đình về câu đơn giản tắt máy cô :" em xem còn ăn gì nữa , em thích ăn gì nên chỉ gọi vài món "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-theo-duoi-vo-cua-pho-thieu/109.html.]
Cô bàn ăn cũng bốn món hầu như đều là món cô thích ăn, cô lắc đầu.
Phó Nam Đình gắp miếng sườn chén cô :" em ăn thử , hợp khẩu vị em "
Cô hỏi:" định ở đây bao lâu?"
" em thì ?"
Cô hỏi tại đặt ngược câu hỏi về phía cô , cô nhíu mày :" ngày mai sẽ về lấy ít đồ vẽ sẽ trở , việc bận thì cứ về cần ở đây với "
" em cần gì lát nữa trợ lý Lâm mang đến cho em"
" cần phiền phức , tự "
" em như tốn thời gian, dù gì ngày mai cũng mang tài liệu đến đây cho tiện đường mang cho em"
" định về "
" sẽ ở cạnh em, em ở sẽ ở đó"
" còn công việc thì "
" em yên tâm sẽ lười biếng "
" , lát nữa gửi danh sách cho "
Hai ăn xong liền về phòng dù gì hai vẫn còn việc cần xử lý.
Cô xuống tiếng gõ cửa vang lên, cô chỉ nghĩ bà chủ tìm nên nghĩ nhiều mà mở cửa, ai ngờ thấy một cô gái tóc ngắn ngang vai mặc chiếc váy boby màu đỏ quyến rũ.
Cô lạnh nhạt hỏi:" cô tìm ai?"
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên mở cửa phía hỏi:" cho hỏi đây là phòng của Phó ?"
Cô lắc đầu chỉ tay phía :" ở đối diện"
Cô gái gật đầu gõ cửa phòng đối diện nhanh bên liền mở cửa.
Phó Nam Đình nghĩ cô tìm nên vui vẻ ngoài cửa nhưng đến lúc thấy ngoài cửa còn thấy phòng đối diện cũng đang mở, cô cũng đang về phía .
Phó Nam Đình lạnh lùng mặt hỏi:" Cô đến đây gì?"