113
Phó Nam Đình  tiếng động nhỏ phát  từ phía cô,  liền đóng tài liệu   về phía cô. 
 
Cô  tiếng bước chân liền  đầu    kích động :" Phó Nam Đình,  mau  đây xem thử giúp  "
 
Phó Nam Đình   phía  lưng cô  ngạc nhiên chỉ ba tiếng mà cô   thành bức tranh sống động như .
 
Phó Nam Đình gật đầu mỉm  :" em vẽ xong  ,  tệ"
 
Cô hài lòng gật đầu :" đúng ,  nghĩ sẽ lâu hơn nhưng  ngờ   thành nhanh như "
 
"  , cũng trưa  xuống tầng ăn chút gì "
 
Cô lắc đầu :"  mua giúp  mang lên đây ,  mới nghỉ một lát"
 
"  em  ăn gì"
 
"  cũng ,  chọn "
 
"  em qua giường  một lát ,  gọi  mang lên cho em"
 
Cô  dậy qua qua giường  một lát xoay cổ tay vận động một chút    về phía bức tranh đầu tiên  mấy năm. 
 
Cô nghĩ   sẽ thất bại nữa nhưng    thể giúp cô bước qua sự tự ti và tìm  cảm hứng sáng tác  qua. 
 
Trong đầu cô nhớ  hình ảnh  đang tập trung  việc đêm qua, cô  dậy lấy sổ vẽ phác họa vài nét  đó.
 
Một lúc  Phó Nam Đình   phía   nhân viên đẩy đồ ăn đến  cửa  liền rời . 
 
Phó Nam Đình đẩy xe đồ ăn qua phía sofa  về phía giường  cô :" Giản Nhi, đồ ăn xong  qua đây ăn thôi"
 
" ,  qua liền"
 
Cô  xuống   đưa chén cơm cho cô hỏi:" em  nãy đang  gì ?"
 
" cũng   gì, vẽ linh tinh thôi"
 
Hai  ăn cơm xong cũng    ngoài mà ở  phòng mỗi  một góc  ai  phiền đến đối phương, cô thậm chí còn cấm  bước  gần cô trong phạm vi ba bước chân,  chỉ  thể ở sofa lâu lâu  về phía cô. 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
 
Cô đắm chìm trong cảm hứng sáng tác  để ý đến thời gian  bất kỳ thứ gì xung quanh đến khi cô  thành xong tác phẩm thì ngoài trời  tối đen như mực. 
 
Thậm chí Phó Nam Đình bước  bật đèn cho cô vẫn  phát hiện  mà chỉ tập trung  bức tranh  mặt. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-theo-duoi-vo-cua-pho-thieu/113.html.]
Cô  dậy vận động xương cốt   sofa tìm  nhưng   thấy bóng dáng  ở , cả căn phòng bây giờ chỉ còn duy nhất cô ở đây. 
 
Cô lấy điện thoại lên định gọi cho  thì  mở cửa từ ngoài bước ,  tay còn  một khay đồ ăn. 
 
Phó Nam Đình  cô đang  giữa phòng liền hỏi:" em vẽ xong  , đúng lúc đồ ăn cũng  xong '
 
Cô  Phó Nam Đình để khay đồ ăn xuống bàn   giống mấy món trong menu ở khách sạn   hỏi:" khách sạn mới đổi món mới ?"
 
Phó Nam Đình kéo cô  xuống giải thích :"  ,  thấy trưa nay em ăn   nhiều nên khi nãy  xuống mượn  bếp một lát  nấu cho em vài món"
 
"  tự nấu ?"
 
" đúng , em ăn thử    nhất định sẽ  giống  "
 
Cô  đặt quá nhiều niềm tin  tài nghệ nấu nướng của  lắm, cô gắp một miếng rau cho lên miệng    gật đầu  :"  tệ, quả thật  tiến bộ hơn  đấy"
 
Phó Nam Đình giảm bớt sự căng thẳng  gắp thịt cho cô, :"  em ăn món  "
 
" món thịt   giống với món của thím Lệ   ở nhà, thím  dạy  món  "
 
" đúng ,  thấy em thích món  nên  nhờ thím  chỉ"
 
Phó Nam Đình quả thật  dành  nhiều thời gian để học  nấu vài món cô thích ăn,   ngờ  ngày  sẽ tự   bếp nấu ăn cho một  khác, mà còn   con gái vô tâm vô phổi  nữa. 
 
Hai  ăn xong thì dọn dẹp một lát   ở sofa bấm điện thoại một lát, cô  về phía bức tranh    bên cạnh. 
 
Phó Nam Đình cảm nhận  ánh mắt của cô liền tắt điện thoại  cô dịu dàng hỏi:" ,  mặt  dính gì ?"
 
Cô lắc đầu   dậy   :"   cái   cho  xem nhưng mà    chê  đó"
 
Phó Nam Đình cong môi  cô gật đầu:"  hứa"
 
Cô dẫn  qua bên bức tranh ở cạnh cửa sổ, tác phẩm cả nửa ngày của cô.
 
Cô   bức tranh   vài giây  mới  bức tranh  căng thẳng  . 
 
Phó Nam Đình  bức tranh vẽ  đàn ông mặc đồ ngủ đang   máy tính còn  ánh trăng ngoài cửa sổ,  một sức hút nào đó thu hút  ánh  đều tập trung  bức tranh  thể cưỡng  . 
 
Phó Nam Đình ngơ ngác  cô hỏi:" đây là  ?"