87.
" , con ở nhà"
Phó Nam Đình đưa bé xe vững vàng lái xe đến cửa hàng kem mua kem cho cô, còn hỏi Khả Khả ăn gì khác .
Khả Khả nắm chặt vạt áo lắc đầu :" ạ,chú cứ mua cho "
Phó Nam Đình gật đầu lấy vài hộp kem mang thanh toán.
Hai về đến nhà thì cơm nước chuẩn xong, Thím Lệ cũng rời .
Sau bữa ăn Phó Nam Đình cũng giống như ngày hôm qua giúp Khả Khả tắm dạy bé học bài, cô thì vẻ thích ứng với vệ hoạt một tay nên nhanh cô tắm xong .
Cô qua phòng Khả Khả chuẩn cho bé con ngủ, cô Phó Nam Đình :" về tắm , tới giờ cho con ngủ "
" "
Cô dẫn Khả Khả lên giường lấy truyện ở đầu giường cho bé, cô chỉ mới nửa phần thì bé thở đều đều chìm giấc ngủ.
Cô tắt đèn bước nhẹ nhàng phòng đóng cửa , lưng thấy cũng từ phòng bước .
" con bé ngủ "
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
" ừm"
" em phòng , vết thương cho em"
Cô phòng xuống ghế lười sofa đặt cạnh ban công lấy đệm bệt tròn bên cạnh cho .
Phó Nam Đình xuống cầm lấy tay từ từ tháo miếng vải rửa vết thương cho cô, lấy trong túi chai thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương .
" đó là cái gì "
" thuốc trị bỏng, cũng thể trị sẹo"
" vẻ thuần thục mấy việc quá nhỉ"
Phó Nam Đình thỏi nhẹ lên vết thương thoa thuốc của cô, ôn nhu :" lúc thường thương đều tự nên quen tay thôi"
Cô kinh ngạc ,hỏi:" tại ?"
Phó Nam Đình thu dọn hộp thuốc, ngẩng đầu :" để thời gian sẽ kể cho em , bây giờ trễ em nghỉ ngơi "
" , cũng nghỉ ngơi sớm "
Cô lên tiễn cửa đóng cửa , cô leo giường giơ tay bật đèn ngủ.
Cô lăn qua lăn một hồi vẫn thể nào chợp mắt , cửa sổ thấy ánh trăng đang chiếu sáng cả bầu trời cùng với những vì .
Đột nhiên cô bật dậy lấy điện thoại mở camera chụp một bức ảnh.
Sáng hôm tiếng chuông báo thức vang lên, cô liền mơ màng mở mắt tắt báo thức, bước phòng tắm vệ sinh cá nhân với đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-theo-duoi-vo-cua-pho-thieu/87.html.]
Cô bước xuống cầu thang gần đến nhà bếp thì tiếng động từ bên trong vang lên.
Cô qua bàn ăn bên trong đẩy nhẹ cửa phòng bếp qua một bên, thấy bóng lưng thẳng tắp của đàn ông vẫn còn mặc đồ ngủ đang mặc tạp dề.
Phó Nam Đình tiếng động phía đang cầm dĩa lấy kệ , thấy cô sắc mặt nhợt nhạt một chiếc váy suông phối viền cổ tròn, viền tay, váy dài qua đầu gối.
Phó Nam Đình để dĩa tay xuống qua cô hỏi:" sắc mặt em tệ , khỏe chỗ nào ?"
" "
Cô mở tủ lạnh định giơ tay lấy chai nước Phó Nam Đình chặn , bất mãn :" buổi sáng uống lạnh , lấy nước ấm cho em"
Cô dựa tủ lạnh rót nước cho , hỏi:" dậy sớm ?"
" dậy sớm đồ ăn sáng, còn em"
" cũng "
" tay em như thể gì, ngủ thêm chút nữa"
Cô uống ngụm nước ấm nhàn nhạt :"dù gì ngủ cũng , nên dậy sớm coi thể gì "
" em ngoài đợi , hâm sữa cho em uống lót bụng "
" Phó Nam Đình, quả thật coi đây là nhà "
Phó Nam Đình rót sữa lấy trong tủ lạnh hâm cho cô:" cũng thể, dù gì ở đây chăm sóc con em nên đương nhiên xem đây là nhà "
Cô cạn lời với câu trả lời của , cô chỉ hỏi chơi thôi mà trả lời nghiêm túc như .
Cô bàn ăn kéo ghế xuống mở bức ảnh tối qua lên xem.
Phó Nam Đình mang sữa để xuống mặt cô, thoáng qua điện thoại thấy cô đang tập trung xem bức ảnh bầu trời đầy với mặt trăng.
" uống sữa , bữa sáng sắp xong "
Cô gật đầu bức ảnh lên tiếng hỏi:" thấy bức ảnh thế nào?"
" "
" Đã lâu lắm mới thấy bầu trời đêm như , nhưng cảm giác thiếu cái gì đó"
" thiếu cái gì"
" "
Phó Nam Đình vuốt nhẹ tóc cô dịu dàng :" , từ từ nghĩ"
Cô ngẩng đầu , ngờ cô ngẩng đầu nên kịp rút tay , vẫn còn mỉm dịu dàng cô. Cô thấy đôi mắt của đang chỉ bóng dáng của trong đó, trái tim đang bình thường đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.