7. Tạo nghiệt.
Da đầu  tê dại.
8. Ta là đồ  đầu tiên của sư tôn. Sư tôn   nghiêm nghị, cao ngạo, thường  rõ tung tích,  là   vớt từ vũng m.á.u .
Hắn    duyên thầy trò với , từ đó trở thành đồ  của .
      thích . Nhận   đồ  chẳng qua là cái duyên phận  là vận mệnh sắp đặt,   dám trái ý trời.
Quan trọng hơn,  tận mắt  thấy  diệt môn  phủ.
Lần đầu thấy ,  đang  tiểu thư trong nhà đạp  chân,  mặt in dấu giày, chỉ vì  trong lòng nàng   thoáng qua  trong yến hội.
Nàng nhéo cằm  để  thấy rõ phụ    trói, ngọn lửa l.i.ế.m láp  ,  mặt ông cho đến khi  còn  thở.
Mẫu      kéo từ  giường bệnh xuống. Viên ngoại đó vì   con gái nguôi giận mà để nàng  dùng trâm nhọn rạch lên mặt mẫu  . Bà kêu la thảm thiết.
Tiểu thư   từ  cao: “Nô tài chỉ là nô tài, nếu   vui thì các ngươi sẽ là chó cho  tìm vui.”
Ta  trói,    phỉ nhổ,  th.i th.ể cha  dần  phá hoại mà  .
Cho đến một ngày,  thấy một   cao lớn đang đạm mạc  ,   là khách quý của viên ngoại.
Tối hôm ,  hạ mê dược trong lu nước, mài  thanh đao rỉ sét,  viên ngoại đang ngủ say mà  chớp mắt, đồng thời xuyên đao qua yết hầu . Máu b.ắ.n lên mặt , chất lỏng âm ấm đó   phát run.
 đó mới là bắt đầu, tiếp theo là kẻ thứ hai, thứ ba…
Đại tiểu thư  lóc cầu xin  tha nàng,  kéo nàng  tới  mặt các th.i th.ể đó. Nàng   nuông chiều từ bé,  gặp cảnh , sống sờ sờ  dọa ch.ết.
Đến khi  phát hiện thì ngươi quan phủ cũng sắp đánh ch.ết . Bọn họ   là quái vật, là ác quỷ, ch.ết  hết tội mà sư tôn  nhận kẻ như   đồ .
Người  theo sư tôn cũng khuyên nhủ,  nhíu mày,   đối diện với . Ta  một  áo trắng đó như thấy một mảnh trăng trời.
Hắn : “Chuyện cũ  qua, lấy ơn báo oán mới là chính đạo.”
Ta   gì,  tưởng  đồng ý, miễn cưỡng nhận   đồ .
 lòng  nghĩ: Có cái rắm.
9. Ban đêm, tiên sơn gió gào rít như oan hồn. Cuối cùng  cũng   sư tôn  đổi ý tưởng, bởi mấy năm nay việc    đều bác bỏ, vô tình vô nghĩa.
Hắn càng chán ghét  hơn.
[Vịt đọc sách nè :V]
Thứ  đổi duy nhất là   thêm sư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-lien-so-vu/chuong-3.html.]
Thiếu niên tính trẻ con, nhỏ hơn  năm tuổi, là  sống sót duy nhất trong thôn xóm  ma tu tàn sát.
Gầy yếu vô tội, thậm chí còn   .
Sư tôn nhận nó chỉ vì thể hiện tiên môn từ bi,  đầu liền quẳng cho . Thằng bé  gây rối, chỉ luôn theo   rời.
Ta cũng  để ý, trong ánh mắt hoảng sợ của nó đ.â.m kiếm qua n.g.ự.c ma tu, tay  lấy nội đan từ cơ thể y, lạnh lùng  nó.
Đứa trẻ  phòng  đột ngột ngã   đất.
A, nhóc nhát gan.
Ta đùa dai đẩy nội đan đầm đìa m.á.u  n.g.ự.c nó, nở nụ , cúi đầu :
“Tiểu sư , quà gặp mặt đấy.”
Nói xong thì   vẻ lạnh nhạt như cũ.
Ngự kiếm bay lên.
Ta là  cố chấp. Sư tôn  thích ,  khéo,  cũng  thích đồ   mới nhận.  nếu  mở miệng bảo  chiếu cố nó thì   bằng lòng cũng sẽ bằng mặt.
 nếu  khác bắt nạt nó,  cũng  quản.
Ta đưa thức ăn cho nó, nó  như kẻ ngốc.
Nên   vui: “Xấu  ch.ết.”
Nó ngừng , đôi mắt xinh  ngấn nước.
Bộ dáng đáng thương đó để ai xem?
Ta nhíu mày: “Không  .”
Nó nhún vai, nước mắt rơi  mu bàn tay .
Ta: “…”
Ta nhấc cổ áo nó, uy hiếp: “Nhóc, ngươi đừng ép ,   hung dữ.”
Giây tiếp theo: “Oaaaaa…”
Ta: “…”
Ta nghiến răng nghiến lợi bịt mồm nó: “Ngươi cố ý!”
Ta cực kỳ bực bội,  tình nguyện mở miệng: “Được , ngươi  ,  ?”