10. Ta chấp nhận  một việc cho cái nhóc câm  (thật sự   thừa nhận nó là sư  ) cũng xem như là  lòng  bao la lắm .
Thằng nhóc  cong đôi mắt,  một chữ  lòng bàn tay : “Hoa.”
Ta chính là đại  tử danh tiếng truyền xa,  thể   chấp nhận  một chuyện gì đó vốn là khó như lên trời. Một đóa hoa? Không  mắt ! Xứng đáng  sư tôn lãng quên!
  vẫn đem hoa về cho nó.
“Tần Sơ Vũ ở ? Đứa con hoang ,  chuyện  chứ!”
“Kẻ câm đáng ch.ết, dám cắn , xem   đánh ch.ết ngươi !”
“Hừ! Giống hệt Tần Sơ Vũ, tên quái vật chẳng   lóc.”
Cái tình huống  cũng thật là nực . Ba kẻ tu sĩ áo mũ chỉnh tề  đánh đá một đứa nhóc câm   mặt đất.  đứa bé  cũng chỉ liều mạng bắt lấy một cái chân, chẳng  chẳng nháo, gắt gao cắn lấy cẳng chân ,  giống một chú chó mặt xệ đáng thương.
Ta  ở góc, khi nó  thấy , khóe mắt nó  đỏ bừng, bởi vì vẫn đang bận cắn chân   nên chỉ  thể dùng ánh mắt tràn đầy ý  chào hỏi .
Thật là một kẻ ngốc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tu sĩ  kiếm đ.â.m  đùi  sợ hãi  .
Kiếm bên hông    khỏi vỏ,   lạnh  những kẻ đó:
[Vịt đọc sách nè :V]
“Ta tới tìm sư  .”
“Ai cho các ngươi lá gan dám đụng đến sư  ?”
11. Mặt trời  ngả về tây,  lau kiếm trong tay, khăn tay màu trắng  nhuộm hồng vì máu. Thằng nhóc   ngây ngô bên cạnh .
Ta cảm thấy thật phiền, vứt hoa   nó, giọng điệu chán ghét: “Không  tiền đồ!”
Ta chỉ mong nó   đem đến một cây đao!
Ta chắc chắn sẽ tìm cho nó một thanh đao  thể c.h.é.m sắt thành bùn!
Hoa thì  ích gì?
Có  kéo ống tay áo .
Ta  đầu .
Nhìn thấy thiếu niên nhón mũi chân,  đó bên tai   thêm một sợi hương thơm thoang thoảng.
Nó cúi đầu,  từng chữ trong lòng bàn tay :
“Sư tỷ cài hoa còn xinh  hơn những tiên tử .”
“ sư tỷ  thích .”
Ta giật  ngẩng đầu.
Bởi vì những lời phía  là chính miệng nó .
Giọng  ngắc ngứ như đứa trẻ thơ  học , hóa  thằng nhóc     câm.
Thiếu niên nghiêm túc  , sắc mặt nhuốm bi thương, nhẹ nhàng gọi: “Sư tỷ…”
Ta phục .
Ta  gặp  nào như thế cả.
Đuổi thế nào cũng  , cũng chẳng  sắc mặt  khác, thấy    đầu thì trốn  gốc cây lớn, thấy     nữa thì  túc tắc theo .
Ta hận sắt  thành thép.
Nhéo nhéo lỗ tai nó, trong lòng   bất lực chịu tâm phục khẩu phục : “Tần Thần, ngươi chính là tổ tông của  đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-lien-so-vu/chuong-4.html.]
Hắn ngẩn , nghiêm túc mà mở miệng:
“Sư tỷ,  là sư  của ngươi.”
“Đừng  chuyện!”
Ta bịt miệng nó: “Từ nay về ,  sẽ  bao giờ vứt bỏ ngươi nữa.”
Nó tránh khỏi tay : “Nếu nuốt lời thì ?”
Ta tự tin: “Ta  nuốt lời.”
“Nếu nuốt lời, ngươi   gì thì .”
12. Ký ức khép ,  bỗng nhận  nay  khác xưa.
Nhìn Tần Thần mà thấy  oán hận của   thể hóa thành thực chất luôn .
Buồn ,   chạy trốn ngay thôi.
Chứ  thì ở  đấu với Tần Thần đến khi ngươi ch.ết  sống chỉ đế cứu hai kẻ ngu ?
Ta tranh thủ lúc    chú mà dùng tốc độ cực nhanh bỏ chạy. Ánh mắt Tần Thần tối sầm , tiếng gió gào thét như lưỡi d.a.o bên tai, cửa bí cảnh  xuất hiện  mắt  .
Ta rút kiếm, cố gắng mở  một lối  trong cơn cuồng phong.
Cửa bí cảnh  ở ngay  mắt.
Ta  thể  thừa nhận,  lừa .
Tu vi của   sớm khôi phục,  đó chỉ là dùng thủ thuật che mắt thôi, chỉ vì đợi một cơ hội bỏ trốn .
Cửa bí cảnh mở  tạo  một luồng khí mạnh    gần như  mở nổi mắt.
Tần Thần đột nhiên vươn tay về phía  nhưng chỉ bắt  chiếc áo choàng đen . Hốc mắt  ửng đỏ, tràn đây bi thương và oán hận:
“Sư tỷ, ngươi vẫn luôn như vây.”
“Ngươi luôn bỏ rơi .”
“Ngươi nuốt lời.”
Dường như một con rắn độc   khỏi động, lưỡi rắn đỏ tươi lè , mang theo hưng phấn.
Ta bỗng cảm thấy bất an.
Hắn   gì?
12. Ta  kịp nghĩ thì   ngoài bí cảnh. Xung quanh yên tĩnh, xa xa  tiếng dã thú kêu, dường như tất cả những việc  đó đều là ảo ảnh.
Ta thở dài nhẹ nhõm một .
Tính cách Tần Thần càng ngày càng trở nên kì lạ. Hiện giờ phong ấn   phá vỡ, theo cốt truyện thì  và Tô Cửu Anh bắt đầu diễn kịch yêu hận tình thù. Chỉ mong  tự giải quyết cho , đừng  thành chó l.i.ế.m thật.
 dù   cũng chỉ là một vai phụ chờ ngày ch.ết. Ta rút kiếm,  chớp mắt mà rạch lên cánh tay  mấy nhát kiếm, m.á.u tươi chảy ròng.
Ta ngự kiếm hướng về tiên môn.
Chẳng bao lâu, bí cảnh vốn luôn đóng chặt hiện  một bóng đen.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt   làn da vốn tái nhợt trở nên gần như trong suốt.
Hắn cúi đầu, tóc đen buông dài  mặt đất, dính lên vệt m.á.u mới . Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên lá cây dính máu, màu m.á.u đỏ tươi nhuôm lên đầu ngón tay  vẻ yêu dã.
Hắn l.i.ế.m đầu ngón tay dính máu, đôi mắt biến thành màu đỏ.
Nhìn về phía   khuất bóng, nỉ non: “Sư tỷ…”