19. Lúc  khi  đang kiểm tra  sổ sách thì nàng  chép miệng  đó là cách kiểm tra  thời, ở tương lai bọn họ  máy tính để dùng.
“Sư tỷ,  cổ đại các ngươi thật ng.u.”
Sau đó sổ sách tiếp tục lộn xộn.
Ta trừng phạt  tử phạm sai, nàng  lập tức ngăn cản: “Sư tỷ, mỗi  đều bình đẳng, chúng   dùng tình yêu cảm hóa, ngươi   thật m.á.u lạnh.”
Sau đó khiếu nại gửi đến tiên môn chất đầy như núi, thanh danh tiên môn tụt dốc  phanh.
Ta dẫn   diệt ma thú, nàng  rưng rưng nước mắt: “Chúng nó thật đáng thương, cũng là mạng mà, sư tỷ  ngươi   tay  ?”
Nàng   xong thì tiến lên: “Ta  nội tâm các ngươi đều  một mặt yếu đuối, chúng  hòa bình ở chung… A!” (ôi coan điên -,-)
Nàng   một cái chân đá bay  xa.
Quay  tiên môn, nàng  lập tức  sướt mướt chạy  tìm sư tôn. Ai   còn tưởng  chịu ủy khuất lớn lắm.
 cũng  chỉ   nàng  dở , những  tử  nuông chiều đến độ đầu óc bỏ   cũng tích cực chỉ trích :
“Thật vô dụng, thế mà vẫn  sư tỷ.”
“Tiểu sư  quá  bụng,  một kẻ mưu mô như  tính kế.”
“Kẻ quái vật.”
Tiếp theo là sư tôn  thấy Tô Cửu Anh  lên  xuống thì cho  hai cái tát.  lúc  thì bên ngoài truyền tin tới.
Ma tu thoát  khỏi phong ấn    bắt .
20. Khi gặp ,   lẫn  đám  còn Tần Thần thì  trói,   đầy m.á.u nhưng khuôn mặt yêu dã  thì vẫn khiến   mê mẩn.
Hắn là hậu duệ của ma tộc và  phàm, nhưng vẫn cực giống một ma tộc chính thống.
Sư tôn lạnh lùng   một cái, vốn là nhân vật tự xưng  cao quý nhưng trong mắt  đầy thù hận. Tần Thần nhếch môi: “Lâu   gặp.”
“Kéo xuống, giam  địa lao.”
Tô Cửu Anh  ý  tiến lên, cắn cánh môi.
Còn  thờ ơ.
Sau đó  nhiều   thấy Tô Cửu Anh lén lút đến địa lao, khi  ngoài thì bày vẻ quật cường, đúng chuẩn biểu hiện ngu xuẩn của nữ chính ngốc bạch ngọt.
Buồn  là  còn  một kẻ âm thầm  chằm chằm.
Lộ Phong quái dị hỏi : “Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi  định cầu xin   ?”
[Vịt đọc sách nè :V]
Ta nhắm mắt  đả tọa: “Ta  sớm   sư  nào nữa .”
 sư tôn , ngươi   ,  là tiên tôn   tình với Tô Cửu Anh mà hành vi của nàng  thì chẳng rõ ? Hay ngươi nghĩ đồ  nhỏ mà ngươi âu yếm sẽ vĩnh viễn hướng về ngươi ?
Thật là… kẻ ngu xuẩn.
21. Sự việc xảy  ở nửa tháng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-lien-so-vu/chuong-7.html.]
Ma tộc ngày càng hung hăng ngang ngược, tu tiên giới kẻ nào cũng bo bo giữ , sợ  xuất  lực đến khi xong việc sẽ  chiếm tiện nghi.  là tiên nhân mà thấy ch.ết  cứu thì  ?
Cho nên sư tôn  của    gương, đại diện tiên môn mà gi.ết ch.ết đồ  nhập ma  để chính phái bắt chước  theo.
Ta tí nữa thì bật  thành tiếng.
Hắn  hề gần bùn mà chẳng hôi tanh. Nhìn xem,    là vũ khí trong tay thì  cũng chỉ là kẻ giữ  vì quyền lợi thôi.
Hắn thanh cao nhưng  vô cùng phàm tục.
 chính  cũng  nghĩ tới đến khi mà các vị tiên gia    đài cao chờ xem diễn thì  tử nhỏ mà  coi như châu báu    như một phát huy sự dở  của .
Nàng  thả Tần Thần.
“Sư tôn, tuy  là ma tộc, nhưng nội tâm   mềm mại,   bụng. Ta  dùng tình yêu cảm hóa ,  sẽ là ngươi . Huống chi mỗi  đều bình đẳng…” (ôi coan dở ,   mà phát ớn á trừi ơi cú toy-,-)
Tô Cửu Anh  lóc quỳ  mặt , bộ dạng  đáng thương.
Hắn gần như  tin nổi mà    mặt như đang trông thấy một kẻ lạ.
Các tiên gia ở bên ngoài cùng với mấy trưởng lão chỉ lăm le quyền lợi của tông môn chỉ chờ  sai một ly là đớp hết quyền lợi cùng hình tượng  đắp nặn bao năm.
Ta lau khóe mắt: “Tiểu sư  thật  bụng,   nè.”
Câu  của  như nhắc nhở  điều gì,  chậm rãi  .
Nơi  ba , một là đồ   âu yếm, một là đồ   chán ghét nhiều năm.
Hắn gần như chẳng do dự, lạnh lùng há mồm:
“Ngươi  là sư tỷ,  chăm lo sư ,  canh giữ ma tộc trong địa lao thì xứng tội gì? Tần Sơ Vũ, ngươi   quá thất vọng .” (kiểu khs mà  tiên tôn  luôn í???)
“Sư  ngươi  hiểu chuyện, ngươi cũng  hiểu chuyện ?”
Tô Cửu Anh  thấy  tức giận như  bao giờ, sợ hãi ngậm miệng  nước mắt lưng tròng  : “Sư tỷ, đều do ,   hại ngươi  phạt.”
Nghe như thể  nên thuận lý hành chương mà nhận tội .
  chỉ chớp mắt, chiếu kính Côn Luân trong tay  mặt chó của hai kẻ đó.
Dưới cái  của nghìn con mắt,  quyết định  một hành động vô cùng tri kỷ:
“Sư tôn  đúng, đều là  sai,  tử nhận phạt.” Có cái rắm.
Tô Cử Anh hỏa tốc  cấm túc.
Đến cuối cùng cũng  dám tin sư tôn yêu thương nàng  như  mà đối xử với nàng  như thế.
Người tản  hết,  nhéo cằm :
“Quái vật như ngươi, nếu    đây ngươi cầu ,  sẽ bỏ qua cho ma vật  ?”
Ta nở nụ : “Cho nên  tử mới cảm kích sư tôn.”
“Từ hôm nay trở , ngươi   đồ  .”