Hắn trở về đúng lúc cuối thu, lúc đó  đang quét dọn trong viện.
 
Mặc dù quản gia cấm  động tay động chân nhưng  tự   phận hạ nhân, hễ trong ngày   việc gì thì  thể ngủ ngon,
 
Ta đang cầm chổi gom lá, ngoảnh đầu liền trông thấy một   an vị  tảng đá.
 
Ta cũng  rõ Nhị gia  ở đó từ khi nào, ngay bên tay còn đặt một bình .
 
Chỉ thấy    khoác nội y bằng gấm trắng, ngoài phủ hắc bào, tóc búi cao, ngón cái đeo một cái giới tử ngọc xanh biếc, tuy giản dị mà  toát  khí độ tôn quý khó  thành lời.
 
Ta khẽ cất giọng: “Nhị gia,   hồi phủ .”
 
Hắn chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn gắt gao dõi theo .
 
Ta  xung quanh,  : “Nô tỳ  gọi quản gia.”
 
   cho  , : “Lại đây.”
 
Ta bước tới, Nhị gia  cây chổi trong tay , hỏi: “Đó là vật gì?”
 
Quả nhiên, Nhị gia vẫn thích hỏi câu .
 
Ta đáp: “Là cây chổi.”
 
Hắn thản nhiên : “Bỏ .”
 
Ta nào dám ném đồ  mặt chủ tử, chỉ lặng lẽ đặt sang bên cạnh,  cung kính  cạnh Nhị gia.
 
Hắn đưa mắt   từ  xuống ,  dặn dò: “Tối nay  y phục, theo   ngoài.”
 
Ta  mệnh.
 
Đợi đến khi đêm xuống,    mặt Nhị gia,   đen mặt : “Bổn gia   bảo ngươi đổi từ bộ đồ rách nát  sang bộ đồ rách nát khác.”
 
Ta “a” một tiếng, ngập ngừng định   đổi y phục nhưng   phất tay: “Thôi, khỏi,  thôi.”
 
Bên bờ Tây Hồ vô cùng náo nhiệt. Ta ngơ ngẩn  những chiếc thuyền hoa mỹ lệ dập dờn  sóng đến thất thần. Nhị gia dẫn  lên chiếc lớn nhất. Chúng  còn  bước chân lên,   mấy  từ bên trong chạy  đón,  đến híp cả mắt:
 
“Ôi chao, Nhị gia, mong ngóng ngài  lâu.”
 
Họ vây quanh nghênh tiếp Nhị gia lên thuyền,   theo phía .
 
Đây là  đầu tiên  đặt chân lên thuyền hoa, quả thật là rộng rãi sáng sủa, trang trí rực rỡ vàng son. Trong thuyền bày hai bàn tiệc,   ít ca cơ yểu điệu tấu đàn, cất giọng ca vang.
 
Vừa đảo mắt một vòng,  thấy đám nha , tiểu đồng đều cung kính  hầu một bên, y phục chỉnh tề, trang sức tinh xảo.
 
Khi ,  mới hiểu vì  Nhị gia bảo   đổi y phục, quả nhiên    mất thể diện .
 
 mất mặt thì mất mặt, bổn phận nha  vẫn  giữ. Ta bước tới,  cùng hàng với đám nha  tiểu đồng, cúi đầu chờ phân phó.
 
Lúc  nhập hàng, mấy tiểu nha  bên cạnh đều đưa mắt   đầy vẻ ngạc nhiên.
 
Quả nhiên, nơi    chỗ  nên  mặt. Trong lòng  chút áy náy,  lén đưa mắt  Nhị gia,  khéo bắt gặp  cũng đang  , ánh mắt giống như đang trách móc: “Ngươi chạy đến đó  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhi-gia-nha-ta/chuong-10.html.]
 
Hắn nhấc tay: “Qua đây.”
 
Ta đành  lệnh,   lưng .
 
 Nhị gia vẫn  hài lòng,  vỗ vỗ  chỗ  bên cạnh.
 
Ta  hiểu ý.
 
Hắn dường như còn chẳng buồn thở dài, một kẻ giỏi đoán sắc mặt liền bước tới,   với :
 
“Hầu cô nương, mau mời .”
 
Hầu… cô nương?
 
Ta ngơ ngác,  xuống như tượng đá.
 
6
 
Đêm  trôi qua một cách vô cùng kỳ lạ.
 
Bao nhiêu   cung kính với ,  còn   ít nha  dâng món đến tận tay.
 
Trong lòng  chỉ  : Ta cũng là nha  như các ngươi, hà cớ gì  dâng món cho ?
 
   dám thốt  nửa lời. Ở những nơi như thế , ngay cả cơm cũng khó nuốt,  còn gan mà mở miệng.
 
Nhị gia từ đầu chí cuối đều  một bên, mỉm  ứng đối cùng khách khứa. Nụ   tuy hiền hòa nhưng  hề phóng đãng,  thêm vài phần trầm . Người chung quanh  năng với  hết mực kính cẩn, mà    hề  dáng vẻ kiêu căng.
 
Về phần họ luận bàn những gì,   cũng chẳng hiểu.
 
Đợi rượu qua ba tuần, đột nhiên từ bàn bên   một  xông tới  mặt Nhị gia, quỳ “phịch” xuống đất.
 
Ta  kỹ, trời ạ, đây chẳng  chính là vị công tử từng vây quanh Nhị gia,  còn  tay đánh  đó !
 
Y quỳ gối  đất, song lưng thẳng tắp, mặt đỏ gay,  thở nặng nề, rõ ràng  uống quá chén. Y ngước  Nhị gia, gằn giọng:
 
“Dương Nhị gia,   rõ hôm nay ngài mời  đến đây là  ý gì nhưng  một lời,  nhất định  !”
 
Nói thì ,   gào ầm lên thế?
 
Nhị gia điềm tĩnh đáp: “Nói .”
 
Y kích động đến nỗi cánh mũi cũng phập phồng, lớn tiếng :
 
“Khi  Nhị gia lâm nạn, Vương gia   hề đưa than trong tuyết, mà Vương Trí   còn thừa dịp bỏ đá xuống giếng! Nay Nhị gia hiển đạt, nắm trong tay nửa phần thương lộ Giang Nam,  chiếu cố đến Vương gia  cũng là lẽ thường!  mà...”
 
Vương Trí thật sự  say , cả thuyền đều hướng mắt về phía y. Y gằn giọng  chằm chằm Nhị gia, gần như bật :
 
“ Vương Trí   hối hận! Năm xưa ngài say rượu ở Quế Hoa Lầu, cắt đứt mái tóc dài của thê tử , suốt nửa năm nàng  dám  khỏi cửa, cũng chẳng nở một nụ … ngài, ngài còn nhớ ?”
 
Ta lặng , lén liếc  Nhị gia, chỉ thấy   chút biểu tình.
 
Vương Trí cuối cùng gào lên: “Cho nên   hối hận! Dương Nhất Kỳ! Vương gia  buôn bán nhỏ nhoi,  nhờ ngài cũng  thể sống ”