Ta sững sờ, trong lòng thoáng bất mãn. Dù   cũng cùng  trải qua hoạn nạn nhiều năm, cho dù chỉ là nha  nhỏ nhoi nhưng   dùng giọng điệu  đối với ?
 
Tất nhiên,   dám lộ , chỉ khom  : “Vậy, Nhị gia bảo trọng.”
 
Nói đoạn,  bước qua ,  một đoạn xa mới lén  đầu  , Nhị gia vẫn  ở đó, còn quản gia vẫn quỳ rạp bên cạnh,   đang bẩm báo những gì. Trong thoáng chốc,  cảm thấy lưng Nhị gia dường như  khom xuống.
 
Ta lập tức lắc đầu. 
 
Sao  thể chứ?
 
Ta thuê một chiếc xe bò, định trở về quê cũ.
 
Nào ngờ  còn    ba ngày   quản gia chặn . Vừa thấy , ông  như gặp  mẫu , quỳ sụp mà nhào đến. Cả khách điếm đều ngoái đầu .
 
Ông   lóc: “Cô nương, xin   về ! Cầu xin   về!”
 
Ta hỏi: “Ông   ?”
 
Quản gia ấp úng mãi, cuối cùng để  gạn lọc   một câu.
 
Nhị gia bệnh .
 
Ta  bằng xe bò, trở về thì  là xe ngựa. 
 
Trên đường,  hỏi quản gia: “Chỉ mới ba ngày,   lâm bệnh?”
 
Quản gia mặt mày ủ dột: “Ôi… đều do lão lắm lời, đều do lão lắm lời cả.”
 
Câu trả lời chẳng ăn nhập gì,   hỏi: “Rốt cuộc là bệnh thế nào?”
 
Quản gia thở dài não nề, giọng đầy thương cảm:  “Cô nương, Nhị gia… trong lòng khổ sở lắm.”
 
Ta  , cũng  hỏi thêm nữa.
 
Trở về phủ,   đều đưa mắt  ,  chỉ cúi đầu, lặng lẽ bước  viện của Nhị gia. Quản gia đưa  đến cửa viện liền lui xuống,  còn ai  theo.
 
Viện rộng thênh thang nhưng  vắng lặng  một bóng . Trong lòng  thầm oán trách quản gia: uổng công tuyển  bao nhiêu tiểu nha , vì  đến một kẻ hầu hạ cũng  thấy?
 
Ta  đến  cửa phòng, gõ nhẹ mấy tiếng, khẽ gọi: “Nhị gia,   ở trong đó ?”
 
Trong phòng   tiếng đáp.
 
Sợ  điều bất trắc,  đẩy cửa bước .
 
Chỉ thấy Nhị gia khoác áo ngủ,   giường nhắm mắt, sắc diện tiều tụy. Vừa thoáng , tim   se thắt ,    giả bệnh, mà là thật sự ngã bệnh .
 
Ta bước tới, thấp giọng : “Nhị gia thấy trong  thế nào? Để nô tỳ  mời đại phu về chẩn trị cho .”
 
Nhị gia chậm rãi mở mắt,  , giọng khàn khàn: “Ngươi còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của  ?”
 
Ta mấp máy môi,     trả lờithế nào.
 
Đột nhiên  thấy  đưa tay ,  theo bản năng nắm lấy. Đôi tay Nhị gia rộng lớn, chai sạn khắp nơi. Ta   tay của lão gia khi xưa thế nào,   cũng từng trải phong sương giống như đôi tay ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhi-gia-nha-ta/chuong-12.html.]
 
Hắn  đưa tay  che mắt, giọng  trầm khàn, nghẹn ngào: 
 
“Tiểu Hầu tử… ngươi   nữa   ? Ngươi  , gia thật sự  trụ nổi…”
 
Một lời  mới là câu khiến lòng  đau đớn nhất trong đời. So với những   đánh mắng    còn đau đớn gấp bội.
 
7
 
Ta bèn  với Nhị gia: “Nhị gia,   thể ở  .”
 
Bàn tay Nhị gia vẫn che  mắt,  xong lời ,   trả lời cũng chẳng buông tay.
 
Ta  : “Nhị gia,    với quản gia những việc cần chú ý ? Nếu  sợ rằng ông  hầu hạ sẽ  chu .”
 
Nhị gia vẫn bất động.
 
Ta tự tiện gọi quản gia , ông  chắp tay  một bên.
 
Ta bảo: “Quản gia, lời  , ngươi  nhớ kỹ.”
 
Quản gia gật đầu đáp : “Cô nương  dặn dò điều gì, xin cứ .”
 
Ta : “Chân Nhị gia  khá hơn đôi phần nhưng hễ đến ngày mưa gió  thường đau nhức, ngươi  sớm chuẩn  khăn nóng chườm lên. Phố cũ  một hiệu thuốc nhỏ, tên là Hồi Xuân Đường, tuy chỉ là tiệm nhỏ nhưng thầy thuốc nơi  tay nghề rât giỏi, mấy năm nay vẫn luôn điều trị chân Nhị gia,  việc gì đều  thể tìm ông .”
 
“Ống tre giữ chân  ba tháng  một , thợ mộc ở đại trấn tiểu thành đều . Khăn bọc chân   dùng lụa mềm, sẽ giữ  nổi, nhất định  dùng vải thô. Áo Nhị gia mặc, chỗ nách tay  cần thêm một lớp, còn kích thước quần   để  cho phu nhân .”
 
“… ”
 
“Nhị gia ăn uống  cần kiêng khem nhưng khẩu vị  nặng. Lão lang trung từng dặn   dùng đồ cay nóng, nhà bếp trong phủ  cơm nên tránh bỏ ớt.”
 
“Ban đêm ngươi  để tâm nhiều hơn. Có khi Nhị gia  ngủ , thích  ngoài viện uống rượu nhưng Nhị gia uống  bao nhiêu, ngươi đừng quấy rầy, chỉ âm thầm   nhà trông chừng, đừng để Nhị gia tổn thương là … Quản gia?”
 
Ta  dặn dò  vài ba câu  chợt thấy quản gia lệ tuôn  dứt  quỳ xuống đất.
 
“Cô nương...”
 
Ta thật sự  hiểu quản gia    , khi lão gia còn tại thế,   bao giờ  thấy ông  rơi lệ như .
 
Ta  đầu, định để Nhị gia  vài lời an ủi nhưng  vẫn giữ nguyên một tư thế,  hề nhúc nhích. Trong thoáng chốc,  như  thấy  bóng hình năm xưa, khi  mới  thương  đưa về nhà, sống   sống, c.h.ế.t chẳng  chết.
 
Ta khẽ lắc vai , gọi: “Nhị gia,   ?”
 
Nhị gia vẫn bất động, chỉ để lộ đôi môi khép chặt  bàn tay che  mắt.
 
Quản gia ở bên cạnh thở dài: “Từ khi cô nương , lão gia  ba ngày  ăn uông gì .”
 
Ta trừng mắt, vội  với Nhị gia: “Vì  Nhị gia   chịu ăn?”
 
Quản gia dập đầu một cái,   dậy:
 
“Cô nương, lão già ,  nhớ nổi bao nhiêu điều. Những lời , cô nương tự  ghi khắc lấy.”