Nhị gia  lẽ  hiểu ẩn ý sâu xa trong lời , suy nghĩ một lúc  : “Ý nàng là  sẽ đánh nàng ?” Nói xong liền vội vàng giải thích: “Trước   cũng  từng đánh thông phòng nào.”
 
Ta gật đầu: “Có, nhị gia  đánh .”
 
Cơ bắp tay Nhị gia  cứng : “Gì cơ?”
 
Ta ngửa mặt  , tường thuật  hết những việc   từng  để trút giận,  đá , đẩy , tát . 
 
Sắc mặt Nhị gia càng lúc càng tối sầm , nghiến răng : “Không thể nào! Ta  thể nào từng đánh nàng !”
 
Ta thấy   tin, liền kể  cụ thể từng chuyện một. Càng  mặt Nhị gia càng tối sầm, cuối cùng  run rẩy  bật dậy, ánh mắt   thoáng  chút sợ hãi.
 
“Vậy…  là nàng oán hận ,  ? Ta  đánh nàng, nàng oán hận ,  …” Lần đầu  thấy Nhị gia bối rối như thế. 
 
Hắn  ,  còn tưởng  định chống gậy, nào ngờ  bước vội một bước xuống giường.
 
Ta gọi vội: “Nhị gia!” nhưng   ngã quỵ xuống đất.
 
Ta lao xuống giường, thấy chỗ chân    xây xước. Ta định  ngoài kiếm thuốc, Nhị gia vội vàng níu chặt lấy tay .
 
“Đừng , Tiểu Hầu Tử, đừng .” Nhị gia  bò  đất, chẳng màng hình tượng, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Nàng đánh   ? Đánh  , đánh  .”
 
Rốt cuộc  cũng hiểu  rốt cuộc vì  Nhị gia  như thế.
 
Ta  xổm xuống, đỡ lấy vai Nhị gia, dìu  trở  giường.
 
Ta khẽ : “Nhị gia, chuyện cũ  qua cả ,  hãy quên  thôi.”
 
Nhị gia cúi đầu, thần sắc đầy đau khổ.
 
Trong đầu khỉ ngu ngốc của  đột nhiên loé một tia sáng, liền vội vàng : “Nhị gia,     nha  thông phòng.”
 
Nhị gia vẫn cúi đầu, giọng thấp thoáng: “Vậy…  phu nhân thông phòng, chịu ?”
 
Ta ngẩn , phu nhân thông phòng là cái gì?
 
Ta dè dặt hỏi: “Nhị gia, … phu nhân thông phòng  mấy  ?”
 
Nhị gia đột nhiên ngẩng phắt đầu, trừng mắt quát: “Trước  trong phủ Dương  mấy vị phu nhân?”
 
Ta ngẫm nghĩ, đáp: “Chỉ  một vị phu nhân mà thôi.”
 
Trong lòng    xoắn xuýt đến hồ đồ.
 
Chợt  bừng tỉnh ngộ, Nhị gia đây là   gì.
 
Hắn  thấy đôi mắt khỉ của  đột nhiên sáng lên, cũng    hiểu , bèn hừ một tiếng,  đầu sang chỗ khác.
 
Ta  , : “Nhị gia, mặt  đỏ quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhi-gia-nha-ta/chuong-14.html.]
 
Nhị gia ngoảnh , khẽ nhếch môi  lạnh.
 
Ta tức khắc   sắp họa phúc tương liên.
 
Quả nhiên, giây tiếp theo, Nhị gia khẽ đẩy ,  liền giống như con khỉ c.h.ế.t  đè ngửa xuống giường. Thân hình Nhị gia nghiêng tới, bao phủ bên , tựa như gió thoảng áp nhẹ.
 
Ta run rẩy lắp bắp hỏi: “Nhị… nhị gia,   là mùi gì ?”...  mà dễ ngửi đến thế.
 
Nhị gia chống tay  , thản nhiên đáp: “Mùi nam nhân.”
 
Ta chẳng dám hé môi  thêm lời nào.
 
Hôm ,    nghiệm chứng lời bấy lâu các nha  thông phòng thường  cái gọi là “sung sướng như lên tiên”.
 
Quả nhiên, sung sướng như lên tiên thật.
 
Đáng buồn , từ đó   chẳng còn là khỉ hoa vàng nữa.
 
Ta nghiêng đầu  Nhị gia yên   ngủ bên cạnh. Hắn thường hỏi :  đầu gặp  là khi nào. Ta đều   quên .
 
Thật  là   dối.
 
Sao   thể quên ngày hôm đó.
 
Hắn mặc bạch y,  trong chính sảnh, bàn tay thon dài nâng chén , bảo : “Ngẩng đầu lên.”
 
Ta ngẩng đầu, thấy  thoạt tiên nhíu mày,   khẽ  thành tiếng: “Giống như một con khỉ .”
 
Khi , đám nha  đều  rộ,  thì chẳng bận tâm.
 
Ta chỉ chăm chăm  ,  bóng dáng cao cao tại thượng , hệt như ngắm một vị thần tiên trong lòng.
 
Ngày   nghĩ,  như Nhị gia, cả đời   lẽ  cũng chẳng thể chạm  một ngón tay.
 
Về  Nhị gia  thương,   ở  chăm sóc. Khổ thì khổ, mệt thì mệt nhưng ít    từ  thần đàn hạ xuống đôi phần, để  với tới .
 
Ai ngờ Nhị gia thật lợi hại, tự  từ địa ngục bò lên. Ta tưởng   sẽ trở về nơi cao xa như thuở , chẳng ngờ  quả thật  về nhưng  nắm lấy tay , kéo theo cùng.
 
Từ , Nhị gia thường bắt  kể chuyện ngày xưa. Ta  ,  liền  vui;   xong,   âm thầm đau khổ một . Ban đầu   nỡ, về   thấy thú vị.
 
  chỉ dám kể những   nổi giận.
 
Còn khi  trầm tĩnh  ngang qua  mặt ,   từng dám nhắc tới.
 
Bởi  sợ, nếu  ,  những điều sẽ chẳng thể giấu nổi nữa.
 
— Toàn văn  —