Về , Đại gia mới sực nhớ  chuyện mời lang trung nhưng bây giờ nhà họ Dương  suy tàn,  cầu  danh y, chỉ  một gã du y đến xem mạch. Gã vén chăn của Nhị gia lên  thoáng qua, thấy thương thế, chỉ khẽ lắc đầu mà bảo cùng Đại gia: “Mạng coi như nhặt về , cố gắng tĩnh dưỡng thôi.”
 
Đại gia đưa lang trung  cửa,    thủ thỉ với Nhị gia nhưng Nhị gia vốn chẳng hề đáp lời.
 
Vài ngày , khi Đại gia còn  mở  miệng của Nhị gia thì   vội  sang tỉnh khác lo việc  ăn. Lúc khởi hành,   căn dặn   hầu hạ chu đáo, hẹn hai tháng sẽ trở về.
 
Hắn  còn mang theo cả Nguyên Sinh, trong viện chỉ còn  Nhị gia, , và… Phùng ma ma.
 
Phùng ma ma cả ngày im ỉm như pho tượng, đến nỗi  suýt chút nữa  quên mất sự tồn tại của bà .
 
Ta  lời căn dặn của Đại gia, thật     căn dặn thì bổn phận  vốn cũng là thế, ai bảo   là a .
 
Những ngày   là Nguyên Sinh hầu hạ, đến khi  bước  phòng  đầu,  ngửi  thấy mùi hôi nồng nặc, tựa hồ nấm mốc. Ta mở cửa sổ, thuận miệng thưa với  đang   giường: “Thông khí một chút.”
 
Nhị gia dĩ nhiên chẳng đoái hoài.
 
Ta bưng cơm đến,  cũng như khúc gỗ, miệng há  khép , còn mắt thì   , ngây đờ chẳng .
 
Mãi đến tối,  bưng thuốc đến, bẩm: “Nhị gia, nô tỳ  thuốc cho .” Hắn mới  chút phản ứng.
 
Ánh mắt u ám  rốt cuộc khẽ động, dời về phía .
 
Ta tiến lên,  định vén chăn thì thanh âm khàn thấp bật  một chữ: “Cút.”
 
Thật    sớm đoán  sẽ là câu .
 
  mang danh “nô bộc trung thành” trong miệng Nguyên Sinh,  đương nhiên  thể “cút”. 
 
Ta cúi đầu, nhỏ giọng: “Nhị gia, vết thương   thuốc, sẽ  đau,  cố nhẫn nại.”
 
Nói   vén chăn, tức thì mùi hôi thối của thịt nát xộc .
 
Nguyên Sinh quả thật   hầu hạ  khác!
 
Ta cầm gói thuốc, cố gắng rắc thật nhẹ lên miệng vết thương. Trong khoảnh khắc thuốc rơi xuống,  thấy chân Nhị gia run lên một cái. Ngay  đó,   cánh tay dài  hất văng qua một bên, ngã nhào, thuốc cũng đổ tung.
 
Ngước lên,  thấy tóc  rũ rượi, đôi mắt hệt như dã thú, gắt gao  chòng chọc : “Bổn gia bảo ngươi cút.”
 
Ta  cút ? Đương nhiên là .
 
Cơn giận dữ của Nhị gia,   nếm trải   bao nhiêu ,  bao cát bao năm cho  phát tiết. Ta thậm chí   mà : bây giờ ngài hất thế  chẳng đau đớn gì, năm xưa ngài đá  còn độc ác hơn nhiều.
 
Đột nhiên  sực tỉnh:  là vì Nhị gia giờ   thể đá   nữa, nên  mới dám  sợ hãi.
 
Ta  nghĩ vẩn vơ,  chỉnh  thuốc,  nữa bước đến bên giường.
 
Ăn một vố, khôn  một chút,     ở cuối giường rắc thuốc. Dù Nhị gia  cánh tay dài thêm một đoạn, chỉ cần  đấy thì cũng chẳng thể chạm tới.
 
Ta quả là khôn ngoan.
 
Ta khẽ  thầm, còn Nhị gia tức giận run lên. Hai tay  đặt bên sườn, hệt như  bật dậy mà trừng trị .
 
  vốn chẳng sợ, bởi vì   quá suy yếu, thương thế hai chân còn rỉ m.á.u đỏ đen,   đủ đau thấu xương. Nếu  thực sự cố gượng , sợ rằng chẳng khác gì tự tìm đường chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhi-gia-nha-ta/chuong-4.html.]
 
Vậy nên  yên tâm  thuốc.
 
Chỉ là… lúc bôi thuốc, trong lòng   chút ngượng ngập.
 
Dù  Nhị gia  mặc gì, mà , dù viện trong ngoài vẫn gọi là “con khỉ nhỏ” thì chung quy cũng là nữ tử  gả, đối diện  thể trần trụi , dù  dám   nhưng trong lòng vẫn thấy căng thẳng lạ lùng.
 
Còn về phần  của Nhị gia…
 
Ta chỉ  thể thầm thở: quả thật là… hùng tráng vô cùng.
 
So với việc , đôi chân của Nhị gia giờ mới thật là “tráng lệ” hơn cả.
 
Ta chuyên tâm bôi thuốc, mỗi  chạm đến, Nhị gia liền run lên một thoáng. Thuốc bôi càng nhiều, cả    cũng bắt đầu rung động,  run  phát  những tiếng “a a” nghẹn ngào, lời lẽ chẳng thành câu.
 
Ta cả gan ngẩng đầu , chỉ thấy mặt Nhị gia trắng bệch, dung mạo dữ tợn, gân xanh nổi hằn, mồ hôi lạnh ướt đẫm khuôn mặt.
 
Ta suy đoán, sợ là giờ đây   đau đến nỗi chẳng còn  sức mà mắng  nữa.
 
Thay thuốc xong,  trở xuống bếp nấu cơm,   bưng  phòng.
 
Nhị gia vẫn như con cá chết, mắt mở trừng trừng,  im bất động  giường.
 
Ta múc một muỗng cháo, đưa đến bên môi .
 
Nhị gia “bốp” một tiếng, hất phăng .
 
May   che chén kịp, dẫu  bỏng chút ít nhưng cháo   đổ.
 
“Nhị gia, xin  ăn một chút thôi.”
 
Nhị gia lạnh giọng: “Cút.”
 
Lúc   thật sự     .
 
Nếu là  đây, Nhị gia quát một tiếng “cút”,   sớm chạy xa ngàn dặm.  bây giờ nếu  bỏ , Nhị gia   thế nào? Mà  cũng  nghĩ  kế khác. Thay thuốc thì còn  thể cưỡng ép, lẽ nào cho ăn cũng dùng sức mạnh?
 
Khoan… dùng sức?
 
 thế, chính là dùng sức!
 
Ta đặt chén cháo sang bên, trừng mắt đợi cho nguội bớt, để mạnh bạo ép uống mà chẳng sợ bỏng.
 
Một lúc ,  thử thấy  tầm, bèn bưng lên.
 
Có lẽ Nhị gia  từng nếm qua cảm giác  “một con khỉ” cúi xuống  từ  cao, ánh mắt  âm hiểm lạ thường. Ta chỉ khẽ :
 
“Nhị gia, đắc tội .”
 
Và …  quả thực  đắc tội.