3
 
Kể từ ngày ,  tìm  cách để  thuốc và dỗ cho Nhị gia ăn cơm. Chúc mừng  một phen.
 
Sau  Nhị gia  mắng  nữa, chỉ coi  như vô hình. Ngày ngày  chỉ giữ một tư thế: mở to mắt  lên trần, ăn uống đại tiểu đều ngay  giường. Nói tới chuyện ăn uống đại tiểu, hai chữ đầu là  khổ, hai chữ  là Nhị gia khổ.
 
Hắn chẳng thể rời giường,  theo định kỳ   hầu hạ. Chuyện tiểu tiện nhỏ dễ lo, Nhị gia vẫn giữ vẻ như cá chết;  chỉ cần cầm bầu  đặt cho đúng chỗ là xong. Còn việc đại tiện thì khốn khổ lắm,  đỡ   dậy mới xong. Nói là “”, thực  cũng chỉ nhấc m.ô.n.g lên một chút  đặt bô hứng xuống.
 
Bởi vì bên    chặt sát tới gốc, chỉ cần m.ô.n.g nhúc nhích là kéo theo vết thương, hơn nữa đại tiện vốn  rặn mạnh, một rặn thì hai bên vết thương đều đau theo. Mỗi  Nhị gia đại tiện,   rên rỉ, run rẩy, mồ hôi lạnh hòa nước mắt với tiêu phân, trong phòng lúc  u uất đến mức   tả xiết.
 
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Qua một tháng, vết thương của Nhị gia dần khá hơn. Đại gia và Nguyên Sinh vẫn  về, nhà cửa thì  kiệt quệ. Ta  ở sân, tính toán một hồi: nếu  còn bạc  nữa,  lẽ bốn, năm ngày nữa Nhị gia đến cháo loãng cũng chẳng  mà uống.
 
Vậy nên  quyết định mang thứ gì đó  bán. Bán gì? Sau nhiều  suy nghĩ,  chọn bán nghề thủ công. Đừng coi  như con khỉ  xí, thực  tay  khéo léo chẳng kém ai.
 
Ban ngày hầu hạ Nhị gia xong,  liền  ngoại ô hái một giỏ hoa cỏ, về kết thành mũ hoa, vòng cổ, chiếc vòng tay. Lúc  đúng  mùa xuân, hàng ngày   ít công tử đưa tiểu thư  ngoại thành chơi,  tha hồ  ở cửa thành bán.
 
Không ngờ buôn bán  khá khẩm. Dù    vất vả nhưng  tiền mà. Hoa cỏ  tươi mới  thì   mới mua, để qua đêm là héo, nên   chạy hàng ngày,  thể kiếm  bạc,  để Nhị gia c.h.ế.t đói.
 
Một hôm đang cho Nhị gia ăn,  đột nhiên bảo: “Mở cửa sổ.” Ta vội vàng chạy  mở, trời  sang xuân, gió ấm, chim hót ríu rít, muôn vật sinh động. Ta  , lòng cũng thoáng lắng đọng. Nhị gia thì khẽ : “Đóng .” Lần   thề là thật sự   thấy.
 
Người  lẽ thấy  cố ý chống lệnh, liền gầm lớn: “Ta bảo ngươi đóng  !” Ta sợ đến bay mất hồn vía,  sang thấy Nhị gia  mặt, nửa gương mặt chôn trong chăn,  rõ biểu cảm.
 
Trong chốc lát,  đột nhiên cảm thấy  tội nghiệp. Ta cũng  rõ bản  lấy  dũng cảm, bèn thưa: “Nhị gia, để nô tỳ đưa   ngoài  dạo.” Hắn vẫn mặc kệ. Ta bước tới giữ lấy vai ,  vung tay hất .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhi-gia-nha-ta/chuong-5.html.]
“Đừng động  !”
 
Lúc   thật liều mạng,   theo, kéo   dậy. Vết thương  khá hơn nhưng lâu ngày  cử động, đột nhiên  dậy sợ rằng sẽ chóng mặt. Nhân lúc  choáng váng,  dùng hết sức đưa  lên chiếc xe đẩy. Khi  tỉnh ,    xe đẩy .
 
Hắn sắp nổi giận,  quanh thấy những vật chất đầy xe, là mấy cái mũ hoa  định mang  bán. Hắn hỏi: “Cái  là gì?” Ta thật thà trả lời. Hắn im lặng,  còn tưởng  chê nhục nhã nhưng vì  thấy  nổi giận,  liền đẩy xe  cửa. Dù  ở trong nhà lâu quá,  nắng một chút cũng .
 
Ta  bán, Nhị gia  nghỉ  xe. Ban đầu  việc êm xuôi.  đột nhiên  một bọn  đến gây chuyện. Ta  ngạc nhiên: tìm chuyện mà  chọn ngày khác,   là hôm  Nhị gia?
 
Sau   mới , đám  đó quen  với Nhị gia. Khi  còn khoe khoang phong lưu ở Hàng Châu    nhiều kẻ chướng mắt; bây giờ  thấy gia thế nhà họ Dương suy bại, bọn họ nhân đó đến quấy rối. Đám  đó  vây quanh xe kéo, miệng thì ân cần, nhưng ánh mắt  là hả hê. Đặc biệt tên cầm đầu, bề ngoài cũng khá khôi ngô, phục sức khá chỉnh tề, chỉ  ánh mắt là đầy tia độc ác.
 
Nhị gia   gì, cũng  cử động,  bất động  đó. Dù   biểu lộ gì,  vẫn  rõ trong mắt  là nỗi bất an cùng đau đớn tột cùng.
 
Hạ  Nhị gia vốn   phủ thêm một tấm chăn, sợ gió lùa sinh lạnh. Nào ngờ tên cầm đầu   thò tay lật phắt lên. Bọn họ thấy cảnh Nhị gia  thể khiếm khuyết, nhất thời đều sững  ,  đột nhiên phá lên  ha hả.
 
Trong khoảnh khắc ,  như bùng nổ,  quan tâm tam thất nhị thập, vớ lấy cành gỗ bên cạnh, hét lớn một tiếng, liền bổ thẳng xuống đầu kẻ cầm đầu . Y  kịp phòng ,   nện cho một gậy chắc nịch.
 
Bọn họ nào ngờ một đứa hạ nhân  dám to gan như , đến cả Nhị gia cũng ngoảnh mắt  sang. Người  đánh ngẩn  chốc lát,  hồi thần, phất tay một cái, lũ tay chân liền xông lên vây đánh  túi bụi.
 
Ta ôm đầu cuộn tròn  đất, nghiến răng chịu đựng.
 
Đạp dữ dội thế để  gì,  thấy thú vị .
 
Sau cùng, bọn chúng đánh chán, thu tay bỏ  dạo phố tiếp. Ta  bẹp một hồi lâu mới gượng dậy, ngẩng lên  bắt gặp gương mặt Nhị gia  chút biểu cảm, trong mắt sâu thẳm đen kịt.
 
Trong lòng  thoáng lạnh, thầm nghĩ: hỏng ,  khiến Nhị gia mất mặt.