“Trần Gia Tranh, cảm ơn !” lau khô nước mắt, khẽ lời cảm ơn.
Phát hiện giận, ai đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hừm, Tiểu Kỳ Niệm đừng đừng nha, tiện tay thôi.” Trần Gia Tranh thử thăm dò đưa tay tới, cẩn thận nắm lấy tay .
Vừa nắm tay, che giấu khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên.
Trạm Én Đêm
17.
Trời còn sáng hẳn, hành lang liên tiếp vang lên vài tiếng động lớn.
Đèn ngủ hình nấm “BÙM” một tiếng sáng lên.
choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, nhận chuyện gì đang xảy , kịp mang giày lao ngoài.
Cửa phòng chị Hứa Đường đang rung lắc dữ dội.
Nhìn qua khe hở, chuyện đang diễn bên trong hiện rõ mồn một.
Chị Hứa Đường đang điên cuồng đập đầu tường, đồng thời, móng tay cào lên tường những vệt máu. Mái tóc xoăn bồng bềnh sạch sẽ đó giờ ướt đẫm mồ hôi dính bết mặt, những mạch m.á.u đen tím như mạng nhện bò kín từ cổ lên hai má.
Chị vật vã trong đau đớn, hai mắt trắng dã, trống rỗng, hàm răng phát tiếng nghiến ken két rợn .
Lúc , chị Hứa Đường trông khác gì những zombie cấp thấp bên ngoài.
Trần Gia Tranh bước khỏi phòng.
Cổ của chị Hứa Đường khẽ động, lao thẳng về phía .
“Cẩn thận!”
Trần Gia Tranh nghiêng né tránh, một tay siết chặt vai chị , khống chế chị tường.
“Chị Hứa Đường, tỉnh !” đồng tử chị giãn to, bên trong trắng đục, rõ ràng còn lọt tai lời nữa.
— quá quen thuộc với trạng thái .
Chúng khác với triệu chứng nhiễm bệnh của zombie cấp thấp.
Virus sẽ nuốt chửng bộ não của chúng , nhưng sẽ giống như sát thủ ẩn trong bóng tối, thỉnh thoảng xuất hiện.
Tình huống cực đoan nhất chính là như chị Hứa Đường lúc , mất quyền kiểm soát cơ thể, biến thành những quái vật khát m.á.u cấp thấp.
Nếu thể đ.á.n.h thức chị , chị sẽ mãi mãi ở trong trạng thái xác sống , cho đến khi tia lý trí cuối cùng xóa sổ.
Tình hình .
Lần , cơn phát tác của chị Hứa Đường kéo dài hơn .
Bình thường chị là yêu cái . Khi tỉnh , thấy nông nỗi , chắc chắn sẽ buồn nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhiet-do-co-the-cua-co-ay/chap-7.html.]
Một nỗi bi thương thể kiềm chế trào dâng trong lòng . c.ắ.n chặt răng, hét lớn với Trần Gia Tranh: “Hộp cứu thương giá sách của , mau lấy !”
18.
“Thử cái xem.” Trần Gia Tranh lấy một chiếc hộp kim loại màu bạc.
Anh từ từ tiêm chất lỏng màu xanh lam bên trong cơ thể chị Hứa Đường, “Mặc dù vẫn là bán thành phẩm, nhưng ít nhất thể chậm tốc độ ăn mòn thần kinh.”
Sau một hồi lâu, cuối cùng chị Hứa Đường cũng ngừng giãy giụa.
Đáy mắt vẩn đục dần dần hồi phục vẻ sáng rõ. Chị chằm chằm , giọng khản đặc đầy vẻ mệt mỏi, “Kỳ Niệm.”
“Em đây.”
Chị ôm chầm lấy , nước mắt trào , bờ vai ngừng run rẩy, “Chị cứ tưởng bao giờ tỉnh nữa!”
ôm chặt chị , nhẹ nhàng vỗ về lưng chị, “Chị Hứa Đường, chị vất vả , nãy chị thật sự giỏi!”
cẩn thận dùng đầu ngón tay lau khô nước mắt cho chị, vén tóc mái trán chị tai, khởi động chế độ khen ngợi ngớt: “Nhìn Hứa Đường Đường của chúng ! Lúc cũng xinh đến thế, khuôn mặt dù zombie cũng đều xuất sắc!”
Chị Hứa Đường phá lên trong nước mắt, “Cảm ơn em, Kỳ Niệm, em luôn cách chọc chị vui!”
Khóe mắt chị vẫn còn vệt nước mắt khô, tại chỗ, như thể vẫn thoát khỏi nỗi đau , “Vừa nãy chị mơ thấy cái thằng đàn ông xui xẻo đó. Hình như chị kể về cho em nhỉ?”
“Hắn là mối tình đầu của chị, mỗi đ.á.n.h chị xong đều quỳ xuống , ‘Hứa Đường, xin , sai , nhất định sẽ sửa, em đừng bỏ nhé?’. Chị cũng ngu ngốc tin rằng thực sự sẽ đổi, và cũng nghĩ rằng thực sự sợ chị bỏ .”
Lúc , chị nhẹ nhàng kể về câu chuyện ngày xưa của . Như thể lo lắng sẽ thể tỉnh , hận thể hết tất cả cho .
“Hồi nhỏ ba ly hôn, ai chịu nhận chị.”
“Lớn lên chị luôn nghĩ, giá mà ai đó yêu thì mấy. Vì , dù đ.á.n.h chị, cũng vẫn hơn là sống một .”
“Thế nhưng khi khó khăn lắm mới hạ quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới, thế giới đột ngột đổi.”
Giọng trở nên khẽ, như sắp tan gió, “Chị thật sự nếm một miếng bánh kem tươi quá… Chỉ cần còn cảm nhận vị ngon thôi, dù chỉ một .”
Chị Hứa Đường đột nhiên nắm lấy tay , đồng tử bình thản như ngọn lửa tàn lụi: “Hứa với chị một chuyện.”
“Nếu chị biến thành cái bộ dạng quỷ quái đó, em hãy g.i.ế.c chị . Nếu thể trở con … xin hãy để chị c.h.ế.t như một con .”
Khoảnh khắc , thế giới im phăng phắc.
Chỉ câu cuối cùng của chị vang vọng như sấm động, khiến mãi thể hồn.
19.
Chị Hứa Đường ngủ .
đóng cửa phòng, gượng với Trần Gia Tranh, “Xin , hôm nay dọa sợ nhỉ?”
Suy tính , vẫn quyết định lời chia ly, “Ngày mai mau về , chúng …” Đừng gặp nữa. Câu nghẹn trong cổ họng, khiến tim đau nhói.
“Dù cứ mau về , Trần Gia Nghiên còn đang chờ .” Chuyện của chị Hứa Đường hôm nay cho một lời nhắc nhở.