13
Cánh cửa các lập tức vỡ nát, gỗ vụn văng tung tóe, một tiếng kêu đau truyền đến.
Mọi   mặt đều nhíu mày.
Là tông chủ Ngũ Hành Tông Đạo Nguyên Tử,  vốn  danh tiếng  .
Đạo Nguyên Tử từ  đất bò dậy, lúng túng vỗ vỗ bụi đất  mông, mặt mày hớn hở: "Hiểu lầm, hiểu lầm! Không  lão đạo  lén, thật sự là chuyện   liên quan đến Ngũ Hành Tông , chư vị  , Triệu Thanh Tùng  coi như là ngoại môn  tử của Ngũ Hành Tông , chuyện của  tự nhiên là chuyện của Ngũ Hành Tông ."
Hắn  kéo một đạo nhân say khướt bên trái qua,  nịnh nọt: "Vị  là sư thúc Thu Sơn đạo nhân của , Triệu Thanh Tùng chính là  tử của ông ."
Thu Sơn đạo nhân mắt lờ đờ ngáp một cái: "...Triệu Thanh Tùng, ai ?"
Đạo Nguyên Tử cuống quýt lay  : "Ôi chao, sư thúc của  ơi,  tỉnh  , bây giờ   lúc hồ đồ. Triệu Thanh Tùng đó, chính là đứa bé chăn trâu mà hai trăm năm   cứu ở Phục Ngưu Sơn, tông chủ Lạc Hà Tông bây giờ đó."
Thu Sơn đạo nhân ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt bừng tỉnh: "Ồ, là  ! Hắn    tử của , năm đó   ngang qua Phục Ngưu Sơn, chỉ là tiện tay dạy  mấy ngày thôi."
"Lúc rời     nỡ, hỏi  lai lịch sư thừa,    lộ  phận  tiểu tử phàm trần  quấn lấy, ngày đó ráng chiều  ,  liền tùy tiện bịa  một cái Lạc Hà Tông, vẻ mặt  hướng tới, hỏi  thể đến tông môn tìm  ,  liền  tông môn suy tàn, chỉ còn   và sư đồ hai ,   gánh nặng chấn hưng tông môn liền giao cho ."
Thu Sơn đạo nhân  kinh ngạc  buồn : "Sao, tiểu tử   thật sự lập  một Lạc Hà Tông ?"
Đạo Nguyên Tử mặt mày hớn hở   : "Chư vị cũng  thấy , Triệu Thanh Tùng   sư thúc  chỉ điểm, từ phàm nhân nhập đạo, cũng coi như là  tử của Ngũ Hành Tông ,  hiểu rõ đại nghĩa, xả  cứu Lưu Phong Kiếm chủ, cũng coi như  phụ sự dạy dỗ của Ngũ Hành Tông ."
"Thiên đạo khó lường, trăm năm  sư thúc  tùy tiện chỉ điểm, trăm năm   tử của ông  vì Lưu Phong Kiếm chủ đỡ một kiếp, một miếng ăn một ngụm uống,  mệnh của Triệu Thanh Tùng hóa  là ứng ở đây,  thể thấy duyên phận giữa Ngũ Hành Tông  và quý tông, sớm  định từ trăm năm ."
"Triệu Thanh Tùng tư chất tầm thường, vốn  đáng  Ngũ Hành Tông , niệm tình  lấy  phận thấp hèn, cứu Lưu Phong Kiếm chủ trong cơn nguy nan,  tròn tình nghĩa giữa tông  và Kiếm Tông, bản tông chủ suy nghĩ kỹ càng, quyết định mở một ngoại lệ, đặc cách cho  nhập môn,  tuy  chết, tên  thể ghi  danh sách  tử tông môn, cũng coi như thỏa tâm nguyện của ."
Hắn  dừng một chút, trong đôi mắt đậu xanh lóe lên tia tinh ranh: "Chư vị, Lạc Hà Tông thành lập, chẳng qua là một trò đùa của sư thúc ,   tông môn  đắn gì,  đáng quý tông cảm tạ, Triệu Thanh Tùng  là  tử trong môn phái ,  hai linh mạch Cơ Vĩ, Bạch Lộc, tự nhiên nên thuộc về Ngũ Hành Tông ."
"Còn về  tử trong môn phái của , thôi , đợi chuyện  xong xuôi, sẽ phá lệ cho bọn họ theo  về Ngũ Hành Tông."
Đáp   là một luồng kiếm khí lạnh lẽo.
Rắc một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-10.html.]
Chiếc trâm cài tóc  đầu Đạo Nguyên Tử vỡ tan tành, văng tứ tung.
Kiếm khí sượt qua da đầu, cạo sạch mớ tóc từ trán đến búi tóc của .
Nhìn lướt qua, trông chẳng khác nào một luống rau trụi lủi, nhô lên giữa đám đất đai màu mỡ, trông vô cùng khôi hài.
Đạo Nguyên Tử lảo đảo lùi  mấy bước, hai chân run rẩy, hàm răng va   lập cập.
Dù   cũng là tông chủ một phái, tuy kinh hãi nhưng vẫn  cố giữ thể diện, run rẩy chỉ  : "To... To gan! Ta là sư  của Triệu Thanh Tùng, luận vai vế, ngươi... ngươi  gọi  một tiếng sư bá!"
Ta chẳng buồn nhấc mí mắt, quát lớn: "Đồ hề, cút !"
Sắc mặt Đạo Nguyên Tử lúc xanh lúc trắng,  mặt mười hai vị phong chủ của Kiếm Tông và Vô Lượng đại sư của Vạn Phật Tự, nếu  một kẻ hậu bối dọa cho sợ mất mật,    đừng hòng ngẩng đầu lên .
Hắn run rẩy vung phất trần trong tay,  định  mấy câu đe dọa.
Một tiếng đàn tỳ bà vang lên, lớp áo ngoài hoa lệ thêu chỉ vàng   Đạo Nguyên Tử đột nhiên bung .
Chỉ trong nháy mắt, vải vóc rách nát, bay tứ phía, gần như  che nổi  hình béo múp míp của .
Đạo Nguyên Tử kêu lên một tiếng, hai cánh tay ngắn cũn cố gắng che  .
Vài tiếng  khẩy vang lên, Thê Ngô phong chủ nhắm chặt mắt,  dám  cảnh tượng chướng mắt .
Nhị sư  dựng ngược đôi mày liễu, ôm đàn tỳ bà, bộ váy đỏ rực như một ngọn lửa: "Còn dám sủa bậy, lão nương cho ngươi trần truồng bước  khỏi Đỉnh Kiếm Các !"
Đạo Nguyên Tử vội vàng ngậm miệng.
Một chiếc áo cà sa màu xám b.ắ.n , nhẹ nhàng rơi xuống vai Đạo Nguyên Tử.
Hắn như vớ  cọc cứu sinh, vội vàng khoác lên .
Áo cà sa  chật, căn bản  khép  vạt áo, nhưng lúc   cũng chẳng còn tâm trí  mà để ý.
Dù  cũng  hơn là phơi bày da thịt  bàn dân thiên hạ.