Trong các,   nhốn nháo, vội vàng lấy đan dược linh thảo , cầm m.á.u cho .
Thê Ngô phong chủ  sốt ruột  tức giận: "Phù Dao, ngươi điên  ?! Ngươi và Triệu Thanh Tùng  quen  chẳng qua chỉ mấy chục năm,  nỡ lòng nào vì  mà  lấy mạng Trường Canh! Ngươi    vì  tâm ma quấn  , còn   vì ngươi ?!"
"Triệu Thanh Tùng  rốt cuộc  cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì,  khiến ngươi vì , mà chống  phụ  dạy dỗ ngươi từ nhỏ, sư  một lòng ngưỡng mộ ngươi, bạn bè sư môn  , cùng các tông môn đồng đạo trong thiên hạ!"
Ánh mắt bà  sắc bén như dao: "May mà Triệu Thanh Tùng  chết, nếu  kẻ  loạn tâm thần ngươi, xúi giục Kiếm Tông  nội đấu như ,  ắt  truy sát ngàn dặm!"
Ngọc Chương phong chủ phe phẩy quạt lông, vẻ mặt khó hiểu: "Ta thực sự  hiểu nổi, đại đạo tu hành, ai mà  chết? Chẳng qua chỉ là một tông chủ Lạc Hà Tông nhỏ bé, hà tất   lớn chuyện như ? Phù Dao, chúng   nể mặt ngươi mà nhượng bộ đến mức , ngươi còn ép  quá đáng, thì đừng trách chúng  trở mặt vô tình."
Tạ Trường Canh  im tại chỗ, đối với tất cả  thứ xung quanh đều  như   thấy, chỉ bướng bỉnh  : "Đại sư tỷ     c.h.ế.t ? Sao  ngăn cản? Chẳng lẽ là  tự tay động thủ ?"
Ta quét qua từng khuôn mặt  mắt.
Có  phẫn nộ,   thắc mắc,   thất vọng,    nhạo.
Phụ , sư , cô cô, trưởng bối sư môn  , ngay cả Vô Lượng đại sư của Vạn Phật Tự cũng đang nhíu mày lắc đầu.
Tất cả   đều cảm thấy  đang cố tình gây sự,   lý lẽ.
Ta tức  chết, trong lồng n.g.ự.c một cỗ ác khí, như lửa giận bùng lên, thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, tâm can tỳ phế của   chỗ nào  đau.
Ai ai cũng tin  đại đạo vô tình, ai ai cũng cân nhắc lợi ích  mất, ai ai cũng mặc định kẻ yếu  hy sinh cho kẻ mạnh,    hỏi một câu: Dựa  cái gì?!
"Tạ Trường Canh, ngươi  cho rõ đây! Mạng của ngươi   thèm,   là một sự công bằng."
"Ngươi đáng chết, nhưng  thể c.h.ế.t vì   ngươi chết, ngươi nợ   , mà là Triệu Thanh Tùng  vì ngươi mà mất mạng!"
"Ngươi rõ ràng  Lưỡng Đồ Hoa lai lịch bất chính, vẫn  chút do dự mà dùng, chẳng qua là cảm thấy, đối phương là một lão già tư chất bình thường, thọ nguyên chẳng còn bao lâu,  quan trọng bằng ngươi, Lưu Phong kiếm chủ ."
"Phải, luận thiên phú tu hành, một trăm Triệu Thanh Tùng cũng  bằng ngươi, Tạ Trường Canh, nhưng đây   lý do để ngươi đường hoàng hưởng thụ xương m.á.u của  khác mà  chút áy náy. Dựa  cái gì mà  khác  hy sinh vì ngươi? Chỉ vì ngươi là thiên tài kiếm chủ, chỉ vì ngươi  ích hơn cho Cửu Châu? Ta  cho ngươi ,  đời    chỉ  mạng của kẻ mạnh mới  giá trị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-12.html.]
"Vô Lượng đại sư   sai, sư phụ nếu   tình cảnh của ngươi,   thể sẽ chủ động nhường Lưỡng Đồ Hoa cho ngươi, nhưng ông  tự  nhường là một chuyện, các ngươi cướp  là chuyện khác!"
"Không ai đáng  hy sinh vì ai, ngươi, các ngươi, cả đại lục Cửu Châu, ít nhất  nên an tâm thoải mái, đường hoàng như !"
"Các ngươi hỏi   gì? Ta  kẻ đầu sỏ đền tội,   các ngươi nhận sai,   thiên hạ  ghi nhớ cái tên Triệu Thanh Tùng!"
Trong Đỉnh Kiếm Các,   kinh hãi,   như  kẻ điên.
Lục Minh Chiêu giận dữ quát: "Nói năng bậy bạ,    trái! Cá lớn nuốt cá bé, ngàn vạn năm nay, đều là như , ngươi còn  khiêu chiến thiên đạo  ?!"
Ta  tránh  né: "Nếu thiên đạo  hợp ý , một kiếm lật tung thì  ?!"
Bích Lan phong chủ lẩm bẩm: "Điên , điên ..."
Lục Minh Chiêu tức giận đến mức mặt mày xanh mét: "Nghiệt chướng,  thấy ngươi là nhập ma chướng ! Hôm nay   Kiếm Tông dọn dẹp môn hộ, khỏi để ngươi  hại chúng sinh!"
Khi Đế Bạch Kiếm ong ong rung động,   trung đột nhiên truyền đến một tràng  quái dị.
"Nếu chẳng   lạc  ma chướng, thì vị Hàm Sương kiếm chủ xưa nay căm thù tà ác như thù sâu nước độc,   cam lòng  bạn với tà ma?"
"Lục tông chủ, ngươi    bên cạnh nàng  là ai ?"
Ngoài Đỉnh Kiếm Các, ánh mặt trời nhanh chóng biến mất.
Mây m.á.u cuồn cuộn, chiêu hồn phiên đen kịt phần phật trong gió, vô  oán hồn gào thét dữ tợn, chực chờ xông .
Vô Lượng đại sư biến sắc: "Tà khí thật nặng!"
"Lão quỷ Huyết Sát Tông  ở Đại Hoang Trạch,   chạy đến đây?"
Huyết Sát Lão Tổ là đến tìm Tam sư .