22
Ta nắm chặt Hàm Sương, thành tâm thỉnh giáo: "Ta    để tu bổ kiếm tâm?"
Thái Nhất chân nhân  trả lời trực tiếp, ngược  hỏi  một vấn đề: "Ngươi  , ban đầu  vì   lập  Kiếm Tông ?"
Ta nhíu mày: "...Là vì thiên hạ thương sinh?"
Lão  khẩy: "Thiên hạ thương sinh, liên quan gì đến ? Ta lập  Kiếm Tông, nguyên nhân là vì một con ngỗng ."
"Năm đó,  khổ sở lắm mới trộm  một con ngỗng  từ chỗ Cô Xạ tiên tử, còn  kịp ăn một miếng,  gặp  U Minh lão tổ và Bồ Đề chân nhân, hai kẻ   mắt  đấu đá ,    ai giẫm hỏng mất. Ta giận quá xông lên đánh cho hai  một trận,  ngờ bọn chúng đánh    liền giở trò, cậy đông , cứ lẽo đẽo theo    dứt, phiền  chết!"
"Ta thấy bọn chúng cậy đông  ức h.i.ế.p , cũng tìm một ngọn núi lập  một môn phái, bảo đồ , đồ tôn của   dây dưa với bọn chúng, xem ai chịu  nổi !"
"Bảo vệ ngỗng , chính là đạo của ,  còn ngươi?"
"Lục Phù Dao, kiếm của ngươi vung lên vì điều gì?"
Năm ngón tay  siết chặt.
Ta vung kiếm vì điều gì?
Từng  thời, kiếm của  vung lên vì phụ , vì thiên hạ thương sinh, kết cục là rơi xuống Ma Uyên, kiếm tâm tan nát.
Sau đó,    cây lê ở Lạc Hà Sơn, ngày qua ngày  trăng lặn mặt trời mọc, mây tụ mây tan,   rõ phương hướng phía .
Tất cả vinh quang và hào quang của  trong cuộc đời  đều đến từ kiếm.
Sinh  vì kiếm, c.h.ế.t vì kiếm, kiếm chính là ý nghĩa tồn tại của .
 nó  gãy.
Gãy một cách sạch sẽ triệt để,  hề  dấu hiệu.
Ta mờ mịt luống cuống như một đứa trẻ  mới bước  đời,  quanh bốn phía, bàng hoàng  nơi nương tựa.
Ta  sợ chết, nhưng  sợ   sống vì điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-21.html.]
Khi trong lòng đầy hoang mang,  một lão đầu lôi thôi lếch thếch  xổm bên cạnh ,  hề giữ hình tượng mà gặm gà , xương gà vứt bừa bãi,  một cái rơi thẳng  đầu gối .
Lão đầu khựng , len lén liếc mắt, thấy  đang  lão chằm chằm đầy giận dữ,  khỏi  khan một tiếng, chột  dùng tay lau, thế là  bộ quần áo   giặt xong  thêm mấy vết dầu mỡ.
Ta ấn ông đấy xuống đất đánh cho một trận, lúc  dậy bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng thư thái.
Lão đầu buông tay đang ôm đầu , lồm cồm bò dậy,  chửi rủa  đuổi con lười đang định thừa cơ hội kiếm chác, mặt mũi bầm tím ôm chỗ gà  còn  ăn ngấu nghiến, ngay cả phao câu cũng  bỏ qua.
Ông  ợ một tiếng no nê, vỗ vỗ bụng hài lòng, tiện tay bứt một cọng cỏ tăm xỉa răng: "Đại đồ , đời   gì  nhiều chuyện lớn   như ?!"
"Đời , chẳng qua chỉ  sáu chữ: ăn no, mặc ấm, ngủ ."
"Đương nhiên, nếu cách vài ngày còn  thể ăn một bữa gà vịt, thì cuộc sống  tuyệt vời  bao,  cho  thần tiên cũng  đổi."
Ông  vứt cọng cỏ trong tay , biến hóa như ảo thuật lấy  một gói bánh vân phiến từ trong tay áo, hào hứng: "Nếm thử ?"
Sau đó  vác cuốc, khai khẩn hết khu đất hoang gần đó.
Trồng cải, cà tím, đậu đũa, ớt,  ăn gì thì trồng nấy.
Xuân cày, hạ xới, thu thu hoạch, đông cất giữ.
Ta  chúng từ những hạt giống nảy mầm, nhú  chồi non, mọc  lá xanh, kết thành quả,  xuống nồi, bày  đĩa, cuối cùng  bụng  và lão đầu.
Ta đắm chìm trong đó, xới đất tưới nước, nhổ cỏ bón phân, quên  việc tìm kiếm ý nghĩa, cũng  rảnh mà nghĩ ngợi đến thiên hạ thương sinh.
Trên thực tế,    là Hàm Sương Kiếm chủ, thiên hạ thương sinh vẫn sống  .
Sau đó,   thêm một sư  ban ngày vung búa rèn sắt, ban đêm  trăng rơi lệ, tính cách phân liệt.
Sau đó,   thêm một tiểu sư  sát khí quấn  nhưng một lòng trồng hoa, mười ngày nửa tháng   một lời.
Bàn ăn của lão đầu, từ hai  biến thành ba , cuối cùng biến thành bốn .
Thái Nhất chân nhân hỏi, đạo của  là gì?
Giờ khắc , kiếm khí của Hàm Sương Kiếm trong tay  bỗng nhiên tăng vọt, tâm tư rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đạo của , chính là bảo vệ chiếc bàn ăn nhỏ  cây lê,  để cho gió táp mưa sa từ bốn phương tám hướng xâm hại!