Giang Ly nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn: "Kể từ lúc đó   c.h.ế.t tâm , cái gì mà tình yêu ân nghĩa đều  đáng tin! Thứ đáng tin chỉ  bản  , chỉ  thanh kiếm trong tay  mà thôi!"
"   ngờ,  phản bội , kiếm cũng phản bội . Ha, đến cả Hồi Tuyết Kiếm giờ cũng bỏ rơi , ông trời đối xử với Giang Ly  bất công đến thế !"
"Lục Phù Dao, ngươi    hận ngươi đến mức nào ?! Nếu ông trời đối xử với   một nửa như đối với ngươi, thì hôm nay,    ngàn bậc ngọc thạch ,  chắc  là ai ! Ta thua,   thua ngươi, mà là thua bởi ông trời thiên vị!"
Nàng  mặc kệ tất cả mà trút giận, thoải mái  lớn hai tiếng, nhắm mắt chờ chết.
Ta  bộ dạng ngoan cố  chịu hối cải của nàng , chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng  hề giảm bớt, ngược  càng bùng cháy dữ dội hơn.
Ngực phập phồng kịch liệt mấy ,  đột nhiên  lạnh một tiếng, thu kiếm  vỏ: "Phì, u mê  tỉnh, đến giờ ngươi vẫn    sai ở  !"
"Kiếm tu trong thiên hạ nhiều vô  kể,   mấy  như ngươi,  thần kiếm nhận chủ? Chỉ riêng điều , ngươi    tư cách  ông trời bất công với ngươi ! Ngươi  vì  ngươi  rút  Hồi Tuyết Kiếm ? Không  kiếm phản bội ngươi, mà là ngươi phản bội kiếm! Bởi vì ngươi căn bản  hiểu hai chữ 'kiếm chủ'  ý nghĩa gì!"
Giang Ly mở mắt, trừng trừng  : "Ngươi  bậy! Ta khi nào phản bội Hồi Tuyết Kiếm?"
Ta  khẩy: "Kiếm đạo, là một con đường tiến lên  lùi bước, dù là chính  tà đều dựa  một lòng dũng khí 'dù  ngàn vạn  ngăn cản,  vẫn tiến bước', cái gọi là 'một  trấn ải, vạn   qua nổi'!"
"Hồi Tuyết Kiếm chủ đời , Tố Huyền chân nhân, cùng Ma chủ U Ly sống mái một trận, đồng quy vu tận,  khi c.h.ế.t còn  lớn ba tiếng,  thẳng là sảng khoái! Khấp Huyết Kiếm chủ tẩu hỏa nhập ma, sa  ma đạo, dùng tám ngàn sinh hồn tế kiếm,  Cửu Châu chính đạo vây quét, lúc sắp c.h.ế.t cũng  thấy Khấp Huyết Kiếm rời bỏ . Dù chính  tà, kiếm hồn  phán xét đúng sai, chỉ quan tâm đến dũng khí tiến lên  lùi bước!"
"Ngươi và Tạ Trường Canh cùng  trấn áp Ma Uyên, nhưng đến thời khắc mấu chốt  lùi một bước, một bước  tựa như vực sâu ngăn cách, khiến ngươi  còn xứng với danh kiếm chủ nữa."
"Thần kiếm kiếm chủ,  thể chết,  thể lùi!"
"Ngươi  tổn thương tôn nghiêm của kiếm hồn,  còn  nó công nhận, đương nhiên  thể rút  Hồi Tuyết Kiếm nữa."
"Thiên phú ngươi cực cao, vận khí cũng  tệ, nếu an tâm tu luyện  chắc  thể chứng  đại đạo, chỉ tiếc lòng tham  đáy một tay bài  đánh đến nát bét,  còn oán trời trách đất hồ đồ đến cực điểm, nực , nực !"
"Giang Ly,   cho ngươi , ngươi  ngày hôm na, đều là do chính tay ngươi tạo thành!"
"Ngươi tưởng rằng  thần kiếm công nhận là  thể một bước lên trời ? Ngươi tưởng rằng chỉ dựa  thiên phú là  thể trở thành cường giả ?  lầm lớn!"
"Ngươi luôn miệng   mạnh lên, nhưng  tìm đường tắt, cướp tài nguyên, gặp kẻ yếu thì lấy thế đè , gặp kẻ mạnh thì giả vờ yếu đuối, vì đạt  mục đích của bản  mà  từ thủ đoạn nào, nhưng   dám xông pha  sinh tử, thực sự rèn luyện bản ."
"Một lòng cầu an,   mạnh lên? Hành động như ,  xứng  kiếm chủ?"
"Giang Ly, đạo tâm của ngươi  sớm tan nát ! Buồn  là ngươi còn ngu ngốc mà  , cứ mãi mơ mộng hão huyền về cái danh kiếm chủ!"
Giang Ly thét lên: "Câm miệng, câm miệng! Ngươi câm miệng cho ! Ta là Hồi Tuyết Kiếm chủ, cả đời đều là Hồi Tuyết Kiếm chủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-28.html.]
Ta khinh miệt liếc nàng  một cái: "Nực  hết sức! Hôm nay  sẽ cho ngươi thấy, thế nào mới là kiếm chủ chân chính!"
Ta dang rộng hai tay, kiếm trong sân đồng loạt rung lên.
Hồi Tuyết Kiếm thoát khỏi sự kìm kẹp của Giang Ly, Lưu Phong Kiếm từ trong tay Tạ Trường Canh bay vút .
Hai thanh thần kiếm, một trái một , rơi  tay .
"Sao  thể..." Tạ Trường Canh  hai bàn tay trống , vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn khác Giang Ly,  hòa hợp với kiếm hồn hàng trăm năm,  đời , ngoài  ,  thể   thứ hai sử dụng  Lưu Phong Kiếm.
Giang Ly ngây  như phỗng,  màng đến vết thương đang chảy máu, cố gắng gượng dậy.
Trước đây,  từng đoạt kiếm trong tay nàng  một , nhưng đó là khi kiếm   vỏ.
Nàng   tin,   thể rút  Hồi Tuyết Kiếm.
Hơn nữa, trong tay  còn  Lưu Phong Kiếm của Tạ Trường Canh.
Từ  đến nay, thần kiếm chỉ nhận một kiếm chủ, điều   nghĩa là chỉ  kiếm chủ mới  thể rút kiếm  khỏi vỏ.
Giống như Tạ Trường Canh  thể rút  Hàm Sương Kiếm của ,  đây  cũng  thể rút  Lưu Phong Kiếm.
 bây giờ thì khác.
Ta, ngay  mặt Giang Ly, bình thản rút Hồi Tuyết Kiếm mà nàng   c.h.ế.t cũng  rút  ,  cho nàng  tận mắt chứng kiến,  rút Lưu Phong Kiếm  nhận Tạ Trường Canh  chủ.
Nàng  thất thần lắc đầu: "...Không thể nào, một  chỉ  thể  một thanh thần kiếm nhận chủ, ngươi  là Hàm Sương Kiếm chủ,  thể rút  Hồi Tuyết Kiếm và Lưu Phong Kiếm nữa, ngươi nhất định  dùng bí thuật gì đó."
Ta ngạo nghễ , vẻ mặt khinh miệt: "Không  bí thuật gì cả, chỉ là  đủ mạnh. Cái gọi là thần kiếm kiếm chủ  hai loại, một loại là  đủ mạnh,  đợi một thanh thần kiếm nào đó công nhận mới   đời tôn xưng một tiếng kiếm chủ, loại thứ hai là bản  đủ mạnh, cho dù là một thanh sắt vụn trong tay, cũng  thể là thần kiếm."
"Ta là loại thứ hai, còn ngươi – đến cả loại thứ nhất cũng  với tới,  tư cách gì so sánh với ?"
Giang Ly như  sét đánh, kinh ngạc, ghen tị, nhục nhã, oán hận, đan xen hiện lên  mặt nàng .
Nàng   còn sức lực để chống đỡ cơ thể, phun  một ngụm m.á.u tươi.
Ta giơ Hồi Tuyết Kiếm trong tay lên, mỉm : "Giang Ly, ngươi từng  với , yếu đuối chính là tội, hôm nay,  trả  nguyên vẹn câu   cho ngươi."