Trong khung cảnh hỗn loạn, Kim Sắc Phượng Hoàng từ   trung lao đầu xuống.
Cỗ xe Bát Bảo Hương Dư chở Giang Ly lao thẳng xuống mặt đất.
Nàng  hét lên một tiếng kinh hãi,  ngự kiếm bay .
  quên mất hôm nay Kiếm Tông vì  dương oai  các tông môn khác,  cố tình mở cấm chế phù .
Tu vi của nàng   đến Hóa Thần, dù  Hồi Tuyết Kiếm trong tay, cũng  thể ngự kiếm phi hành.
Chỉ  thể nhảy khỏi xe, chật vật lăn vài vòng  mặt đất.
Y phục xộc xệch, tóc tai rối bời.
Đồ trang sức quý giá  cài tỉ mỉ  đầu rơi rụng tứ tung,  đám  hoảng loạn chạy trốn giẫm đạp lung tung.
"To gan! Kẻ nào dám xấc xược  cổng Kiếm Tông ?!"
Không hổ là   đầu Cửu Châu đại lục.
Chỉ một tiếng quát,  khiến chân khí của   sôi trào.
Tiếng bước chân vội vã hỗn loạn càng lúc càng gần.
Ta cong khóe môi, tế thanh kiếm gãy trong tay lên, c.h.é.m xuống một nhát thật mạnh.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, kèm theo một tiếng "rắc".
Tấm bia đá của tông môn, thứ tượng trưng cho thể diện của Kiếm Tông suốt ngàn vạn năm qua,  ánh mắt kinh ngạc của tất cả  , vỡ thành hai nửa.
Nửa  từ từ trượt xuống theo vết cắt, đến điểm giới hạn thì đổ ầm xuống, bụi đất tung bay mù mịt.
Ta bịt mũi, giẫm một chân lên bia đá.
Giẫm lên cái thể diện quý giá của tông môn  đầu Cửu Châu .
Kẻ dẫn đầu gầm lên một tiếng, mang theo cơn thịnh nộ sấm sét của chín tầng trời: "Muốn chết!"
Ta   , ánh mắt thản nhiên quét qua đám   mặt.
Trong đám đông dần dần xôn xao.
"Ta   nhầm ? Đây, đây chẳng  là Hàm Sương Kiếm chủ ?"
"Sao  thể? Hàm Sương Kiếm chủ vì đại nghĩa thiên hạ, trăm năm   bỏ  ở Ma Uyên,   thể xuất hiện ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-5.html.]
"...Không lẽ là đến cướp hôn? Đừng quên,  khi Hàm Sương Kiếm chủ đến Ma Uyên,   ước hẹn đạo lữ với Lưu Phong Kiếm chủ,  khi tin nàng  bỏ  truyền đến, Lưu Phong Kiếm chủ mất hồn mất vía, suy sụp suốt mấy chục năm!"
"Không thể nào là Hàm Sương Kiếm chủ! Các ngươi  thanh kiếm trong tay nàng  kìa,   Hàm Sương, mà là một thanh kiếm gãy rỉ sét bình thường!"
"   lý nào một thanh kiếm bình thường   thể c.h.é.m vỡ bia đá tông môn của Kiếm Tông?"
Tạ Trường Canh dường như   thấy những âm thanh xung quanh, ngây   , từng bước  xuống bậc thang ngọc, giọng lẩm bẩm: "Đại sư tỷ..."
Ánh mắt  quét qua mặt ,  dừng , mà vượt qua vai , tập trung  khuôn mặt tái mét của kẻ dẫn đầu, nhướng mày : "Phụ  đại nhân, lâu   gặp."
08
Người  đầu Cửu Châu đại lục, tông chủ Kiếm Tông Lục Minh Chiêu, là cha của .
Trăm năm   đầu gặp .
Không  nước mắt lưng tròng, cũng chẳng  hỏi han ân cần.
Hắn chỉ  tấm bia đá tông môn  chân , ánh mắt sắc bén: "Ngươi đang  cái gì , điên  ?!"
Ta cố tình giẫm chân lên, lộ  vẻ mặt hài lòng: "Nghe  Kiếm Tông mới   một vị kiếm chủ, đại sự vui mừng, gió xuân phơi phới,  mà Lạc Hà Tông  gần đây  xuất hiện một nghiệt đồ, g.i.ế.c sư cướp bảo, cả tông môn để tang. Quý tông đại hỉ tông  đại bi, đối lập rõ ràng khiến lòng  hẹp hòi của   thoải mái. Vừa  sư phụ  mấy ngày  hạ táng,  mộ còn thiếu một tấm bia đá thượng hạng,  thấy tấm thạch trấn sơn của tông môn Kiếm Tông  cũng , mưa gió bão bùng, ngàn năm  đổ coi như tạm đủ tư cách để thủ mộ cho sư phụ , chỉ là  lớn một chút nên  đành  tự   tay ."
Cha  nghiến răng nghiến lợi: "Nghiệt chướng, tự tìm cái chết!"
Ta giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, nhắm thẳng  Giang Ly đang kinh hãi phía  ,  cợt nhả: " là tìm c.h.ế.t thật,  cùng sư  sư  ngàn dặm đến Kiếm Tông, chính là đến tìm cái c.h.ế.t của Giang Ly!"
Hàm Sương tuy gãy, kiếm khí vẫn còn.
Dưới sự khóa chặt của kiếm khí lạnh lẽo sắc bén, Giang Ly   run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tuyết, thanh Hồi Tuyết Kiếm trong tay gần như  cầm nổi.
Ta  khẩy một tiếng: "Là Hồi Tuyết Kiếm chủ, mà ngay cả uy lực của thanh Hàm Sương gãy của  cũng  chống đỡ nổi, Hồi Tuyết Kiếm rơi  tay ngươi, đúng là ngọc quý vùi trong bùn dơ."
Giang Ly   hổ  tức giận, nghiến răng, hai tay nắm chặt Hồi Tuyết Kiếm, chắn  .
Chỉ là thần kiếm nhận chủ,   nghĩa là  thể tâm ý tương thông với nó.
Chưa trải qua thời gian dài ma hợp  vọng tưởng điều khiển thần kiếm, chỉ  thể  kiếm hồn chống .
Quả nhiên, Hồi Tuyết Kiếm trong tay Giang Ly cực kỳ  phối hợp, khiến nàng  chống đỡ chật vật, suýt chút nữa tự    thương.
Ta nắm bắt thời cơ, vung một nhát kiếm gãy qua, nhưng  thời khắc mấu chốt   Lưu Phong Kiếm chặn .
Lưỡi kiếm Lưu Phong và lưỡi kiếm gãy của Hàm Sương va chạm  , phát  tiếng nổ chói tai.
Ta nghiến chặt răng: "Tránh !"
Tạ Trường Canh áo tím đai ngọc, chắn chặt   Giang Ly, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt   dám  : "Đại sư tỷ, dừng tay , Hàm Sương  gãy, bây giờ ngươi   là đối thủ của ."