Trên mặt Tạ Trường Canh thoáng hiện một tia giận dữ.
Đệ tử Kiếm Tông, ai nấy đều coi trọng vinh nhục của tông môn hơn cả tính mạng, nếu   nể tình xưa, e rằng   sớm rút Lưu Phong Kiếm  .
"Khẩu khí của Đại sư tỷ  khỏi quá ngông cuồng, Kiếm Tông sừng sững Cửu Châu mấy vạn năm, luôn  đầu các tông môn, Lạc Hà Tông chỉ là một môn phái nhỏ bé, co cụm một góc, thành lập  quá mấy chục năm, Triệu Thanh Tùng tư chất tầm thường, đặt ở Kiếm Tông ngay cả tư cách ngoại môn  tử cũng  đủ, đó còn   chỉ riêng  tử Lạc Hà Tông, tính cả Đại sư tỷ cũng chỉ  ba ."
"Một tông môn,   nội tình,   tông chủ, thậm chí ngay cả  tử cũng  , tình hình như  trong vòng trăm năm quật khởi  khó, còn vọng tưởng  thế Kiếm Tông, quả thực là  si  mộng! Đừng  bây giờ Hàm Sương  gãy, cho dù Đại sư tỷ ở thời kỳ đỉnh cao cũng  thể nào! Ta  lòng , Đại sư tỷ   nhận thì thôi , hà tất  sỉ nhục Kiếm Tông như ."
11
Ba ngày , mười hai vị phong chủ tề tựu tại Đỉnh Kiếm Các.
Dưới sự thuyết phục của Vô Lượng đại sư, Kiếm Tông quyết định nhường một linh mạch cho Lạc Hà Tông.
Tầm quan trọng của linh mạch đối với một tông môn  cần  , nó  nghĩa là linh khí dồi dào, linh thạch vô tận, cùng với đó là vô  linh thực linh bảo nảy sinh từ linh khí.
Đại lục Cửu Châu  bốn mươi chín linh mạch, Kiếm Tông độc chiếm hai mươi bảy.
Mặc dù nhường  linh mạch nhỏ nhất là Cơ Vĩ Sơn, đối với Lạc Hà Tông là một tông môn nhỏ bé thiếu thốn tài nguyên, linh khí trong tông môn  loãng,  là quá đủ.
Ta từ chối.
Phù Ngọc phong chủ tính tình nóng nảy, lập tức nổi giận: "Hừ, một Lạc Hà Tông nho nhỏ, khẩu vị   nhỏ! Chẳng lẽ chê Cơ Vĩ Sơn,  hai linh mạch chủ là Thiên Du, Phượng Minh?"
Ta  lạnh: "Cho dù các ngươi dâng hai tay hai mươi bảy linh mạch, cũng  đổi  một mạng của sư phụ !"
"Hoang đường!"
Tông chủ Kiếm Tông vốn luôn nhẫn nhịn, đột nhiên đập bàn  dậy: "Triệu Thanh Tùng là cái thá gì của ngươi? Ngươi sinh  ở Kiếm Tông, lớn lên ở Kiếm Tông, một  kiếm pháp do  đích  truyền thụ, ngay cả Hàm Sương Kiếm trong tay cũng là lấy từ Kiếm Trì!"
"Vì một lão già tư chất tầm thường, tu vi nát bét, ngươi hết quấy rối đại điển song tu,  c.h.é.m bia đá tông môn, hủy hoại thanh danh Giang Ly còn  đủ ?"
"Chúng   nhượng bộ đến mức , ngươi còn  ngang ngược đến khi nào? Thật sự  vì một Triệu Thanh Tùng mà lật tung cả Kiếm Tông lên  ?!"
Ta vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: "Lật tung thì  !"
"Nghiệt chướng! Sớm  ngươi vô cớ gây rối  cho trời long đất lở  yên, chi bằng lúc  c.h.ế.t quách ở Ma Uyên giữ  chút thể diện cho Kiếm Tông!"
Ta nhếch mép, sắc mặt lạnh lùng: "Phụ  đương nhiên mong  chết, tiếc rằng  mạng lớn. Nhắc mới thấy phụ  hẳn là  hận sư phụ lo chuyện bao đồng nhỉ? Bởi vì nếu   ông ,  cũng sẽ  sống sót rời khỏi Ma Uyên, càng  thể hôm nay  ở đây  mất mặt Kiếm Tông mà phụ  coi trọng nhất!"
Đồng tử của phụ  co rút mạnh.
Mười hai vị phong chủ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-8.html.]
Tạ Trường Canh nhíu mày: "Đại sư tỷ, cẩn thận lời ."
Phụ   chằm chằm , tay vô thức đặt lên chuôi Đế Bạch Kiếm.
Rõ ràng  Hàm Sương Kiếm  gãy, cảnh giới giảm mạnh, ông  vẫn kiêng dè .
Người tu kiếm sùng bái cường giả vượt xa các tông môn khác, tông chủ Kiếm Tông qua các đời đều là   thực lực mạnh nhất trong môn phái.
Năm đó phụ  dựa  một thanh Đế Bạch Kiếm, đánh bại truyền nhân thần kiếm,  lên vị trí tông chủ, nửa đời lấy đó  kiêu ngạo, tự cho rằng cái gọi là kiếm chủ, chẳng qua cũng chỉ như .
Cho đến    xuất hiện, một thanh Hàm Sương Kiếm chấn nhiếp Cửu Châu.
Nụ   mặt phụ  ngày càng ít ,  cuối cùng luận bàn vẫn là khi   nhập Nguyên Anh.
Khi đó phụ   là Nguyên Anh hậu kỳ, tâm trạng   cùng  luận bàn.
Trận chiến đó vô cùng sảng khoái,  nhất thời quên , dùng kiếm c.h.é.m rách tay áo của phụ .
Ngọc bài chưởng môn tím nạm vàng rơi xuống đất, nụ   mặt phụ  như gió thoảng mây bay, trong nháy mắt biến mất  còn dấu vết.
Lúc đó  tuổi còn nhỏ, chỉ cho rằng  hành động lỗ mãng khiến phụ   vui.
Sau    đáy vực Ma Uyên,  sương mù cuồn cuộn gào thét mới hiểu  thế nào là quyền lực  mờ mắt.
Thực  phụ   cần lo lắng,    chứng cứ ông   tay với .
Ông   việc cẩn thận như , đặc biệt  Đế Bạch Kiếm, còn cải trang thành kiếm sứ, thừa dịp  kiệt sức đánh lén từ bên cạnh, dứt khoát một kích tất trúng.
Ông    chê   , duy chỉ tính sót sự quen thuộc của  với bóng lưng của ông .
Dù  bóng hình đó,   từng ngưỡng vọng mấy trăm năm.
Ta mất mười năm, từ  đáy vực bò lên.
Mới   thời thế  đổi, nhật nguyệt luân chuyển,  năm mươi năm trôi qua kể từ khi  trấn áp Ma Uyên.
Đêm đó gió vực thổi mạnh,  trời treo ngược.
Dưới màn đêm vô biên,  lòng đầy hoang mang vô thức ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối.
Trời đất rộng lớn    một nơi nào là quê hương của .
Sau lưng bỗng  tiếng lộc cộc vang lên.