Một lão đầu mặt tròn áo xám cưỡi ngược  lưng một con lừa, nắm chặt bầu rượu, mặt đỏ bừng.
Khi  thấy , mắt sáng lên, vội vàng giấu bầu rượu   lưng.
Khẽ ho một tiếng cố gắng  vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng   vụn bánh ngọt dính  râu bán : "Tiểu cô nương,  thấy ngươi thiên phú tuyệt luân, cốt cách thanh kỳ, là một mầm non tu đạo , khụ khụ, lão phu là tông chủ Lạc Hà Tông,  nhất đại tông môn Cửu Châu,  ý tặng ngươi một đoạn tiên duyên, thu ngươi   tử, ngươi  bằng lòng ?"
Sợ   đồng ý, đặc biệt bổ sung một câu: "Đến đấy ngươi chính là khai sơn đại  tử, những  khác đều  xếp  ngươi, uy phong lắm."
Ta  thấy  : "Được."
Phụ  giận tím mặt, sắc mặt xanh mét: "Nói bậy! Không   hổ!"
Ta  thẳng  mắt ông , từng chữ từng chữ: "Những gì  nợ phụ  và Kiếm Tông,  lấy mạng đền khi trấn áp Ma Uyên , phụ  và Kiếm Tông nợ sư phụ định trả thế nào đây?"
12
Tê Ngô phong chủ mỉm   mặt hòa giải.
Bà  là nữ nhân duy nhất trong mười hai vị phong chủ, cũng là bạn  của mẫu   khi còn sống, từ nhỏ    lớn lên,  luôn gọi bà là cô cô.
"Tông chủ bớt giận,  là   Phù Dao lớn lên, con bé   kính trọng  cha  nhất, mấy ngày nay hành động khác thường, lời lẽ vô lễ, chẳng qua là vì  Triệu tông chủ cứu mạng, quá đau lòng  sự   của ông ."
"Chuyện  quả thực là chúng  suy nghĩ  thấu đáo, vốn tưởng rằng Triệu tông chủ chỉ là xả  cứu Trường Canh,  ngờ còn cứu cả Phù Dao,  như  thì do   chủ, thêm một linh mạch nữa, đem Bạch Lộc Sơn  cũng cho Lạc Hà Tông ,  hai linh mạch , Lạc Hà Tông phát triển thành một tông môn trung đẳng  thành vấn đề."
Ta  nhạo một tiếng: "Xả  cứu Tạ Trường Canh? Lần đầu tiên  , cướp đoạt trắng trợn   thể giải thích thành chủ động xả ."
Tê Ngô phong chủ thở dài một tiếng: "Phù Dao,   ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng bây giờ   là lúc hành động theo cảm tính. Lưỡng Đồ Hoa chỉ  một cây, nhưng   hai  cần dùng, một là Lưu Phong Kiếm chủ tiền đồ vô lượng, một là kẻ tầm thường sắp hết tuổi thọ, bên nặng bên nhẹ, rõ ràng quá  còn gì?"
Ta ưỡn thẳng lưng,  thẳng  mắt bà , tràn đầy thất vọng: "Ta chỉ hỏi một câu, cây Lưỡng Đồ Hoa đó, vốn là đồ của ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/chuong-9.html.]
Bà  nhíu mày   gì.
"Cho dù vốn là đồ của sư phụ thì ? Tu hành vốn là nghịch thiên mà , cơ duyên pháp bảo  dựa  bản lĩnh, Lưỡng Đồ Hoa  rơi  tay , chính là cơ duyên của ,   cho ai thì cho."
Giang Ly ánh mắt khinh miệt: "Đại sư tỷ, rõ ràng là ngươi thiên phú trác tuyệt  cam chịu sa đọa,  nghĩ tới việc đại đạo phi thăng, ngược  chìm đắm trong chuyện phàm tục cùng một lão già diễn trò gia đình, lãng phí thiên phú như  thật khiến  coi thường! Uổng công  ngưỡng mộ sự tích của Hàm Sương Kiếm chủ nhiều năm, luôn lấy ngươi  gương."
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay: "Giang Ly, sư phụ là vì cứu ngươi mới nguy kịch tính mạng, ngươi  vì  khác mà cướp  thuốc cứu mạng của ông , trong lòng   chút áy náy nào ?"
Giang Ly giọng điệu lạnh lùng: "Ông  sẽ  cứu  công,   hứa với ông  sẽ chấn hưng tông môn, đợi    nắm giữ Hồi Tuyết Kiếm, tự nhiên sẽ chiếu cố Lạc Hà Tông,  hứa với ông , tự sẽ  ,   gì  áy náy?"
"Hơn nữa, nếu như ngày đó tỷ và sư  sư tỷ  một  ở bên cạnh ông ,  sẽ   cơ hội lấy  Lưỡng Đồ Hoa, chỉ  thể  tất cả đều là ý trời. Ý trời ưu ái  ngươi  thể  gì ?"
"Đại sư tỷ,  khuyên ngươi hãy bình tĩnh suy nghĩ, xét về giá trị đối với Cửu Châu, ngàn vạn Triệu Thanh Tùng,  thể so sánh  với một Tạ Trường Canh ? Ta chỉ là   lựa chọn  nhất cho  ."
Ánh mắt nàng  quét qua, vẻ mặt tràn đầy vẻ đương nhiên.
Ta giận sôi, tàn kiếm Hàm Sương như tia chớp lao về phía nàng , kiếm mang sắc bén nhắm thẳng  mặt nàng .
Phù Ngọc phong chủ hừ lạnh một tiếng, Lôi Đình Kiếm  khỏi vỏ, chấn tàn kiếm lệch .
Một lọn tóc đứt gọn gàng từ thái dương nàng  nhẹ nhàng rơi xuống.
Giang Ly cắn chặt răng, cố gắng hết sức kiềm chế  thể run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi.
Ta  lạnh một tiếng: "Giá trị của  hơn ngươi,   là  thể tùy ý quyết định sống c.h.ế.t của ngươi ?"
Giang Ly sắc mặt nhục nhã, nhưng ánh mắt trượt xuống, rơi  tàn kiếm trong tay , đột nhiên  nhạo một tiếng: "Nếu Đại sư tỷ vẫn là Hàm Sương Kiếm chủ tung hoành Cửu Châu năm xưa,  một kẻ vô danh tự nhiên   sức chống cự, đáng tiếc Hàm Sương  gãy, bây giờ  mới là kiếm chủ, xét về giá trị,  quan trọng hơn Đại sư tỷ nhiều."
Trong lúc hai bên căng thẳng, Côn Ngô phong chủ đột nhiên nhíu mày, một đạo kiếm cương quét về phía cửa: "Chuột nhắt phương nào tới?!"