9.
Hôn kỳ  định,  đầu tháng năm, là một ngày đại cát để gả cưới.
Sợ  mệt,  việc hôn lễ đều do Cảnh Hoa ca ca xử lý. Mọi  đều vô cùng hâm mộ,  là kiếp   tu hành mới  may mắn như thế.
Trước mặt,  ứng phó với tất cả  , nhưng trong lòng  cực kỳ sợ hãi.
Hốc mắt cũng luôn vô cớ mà  nước,  những vại những lọ ngâm trứng muối  ném  phòng kho  ,  thấy thanh trúc trong viện  ,  thấy  trăng dịu dàng cũng  …
Cảnh Hoa ca ca   phát hiện  sự kỳ lạ của , còn vui vẻ phấn chấn mà lôi   xem hội đèn lồng,  đây là hội đèn lồng cuối cùng của thời con gái.
Cảnh đèn ở Thượng Kinh chính là tuyệt vời nhất,  ở trong đám đông  cảm thấy cô độc vô cùng.
Một dáng hình màu đỏ xẹt qua phía , trong lòng  giống như  ánh lửa, đầu óc  còn tỉnh táo nữa,  chạy  ngoài.
Là Phương Tiến.
“Tiểu Phương đại nhân,  lâu  gặp.” Ta đầy mặt tươi  .
Phương Tiến    sắc mặt  với , âm dương quái khí mà : “Nghe  Tiết cô nương sắp thành  , thực sự chúc mừng!”
Không hiểu    như ,  chỉ cảm thấy  mặt nóng bừng, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Phương đại nhân, Hoắc đại nhân  ở gần đây ?”
Ai ngờ Phương Tiến càng tức giận: “Hừ, nhờ  phúc của Tiết cô nương, đại nhân nhà   ngoài  việc .”
Hắn  xong thì , nhưng    vài câu  tức hừng hực  trở  .
“Tiết cô nương, cô  sắp thành  , cũng đừng hỏi thăm đại nhân nhà  nữa,   cũng đừng xuất hiện  mặt đại nhân nhà .”
“Thật là phiền lòng, đại nhân nhà   bao lâu   để tâm đến chuyện của  khác chứ? Thật khó mới gặp ,  gặp  đồ đầu đất mắt mù tâm mù.”
Cái gì?
Ta còn  hỏi kỹ hơn, nhưng   hùng hùng hổ hổ mà  !
 
Chờ đến một ngày  đại hôn, một thánh chỉ  truyền tới Nguỵ trạch,  mới hiểu  ý của Phương Tiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhu-chau-tua-bao-dnau/chuong-7.html.]
Tới tuyên chỉ   là ai khác, mà là Hoắc Chiêu mười mấy ngày  gặp.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu rằng,  kiểm chứng  vụ án Tiết Hải Cao Châu, là do  kẻ  hãm hại, nay trả  sự trong sạch, tuyên cáo cả nhà Tiết Hải vô tội, khâm thử.”
Mọi âm thanh bên tai đều biến mất,  khi hiểu rõ  chuyện  mới    chờ  gì. Nỗi oan của cha  bao nhiêu năm, hiện giờ  trong sạch .
“Tiết Như Châu, tiếp chỉ.”
Ta  dậy  lên, đôi tay run run mà tiếp nhận thánh chỉ.
“Quà mừng tân hôn, thích ?” Hắn rũ mắt, thấp giọng .
Ta ngẩng mặt lên  , ánh mắt của  vẫn bình tĩnh  gợn sóng như cũ, giống như chỉ là  một việc nhỏ  đáng để nhắc tới.
 vết quầng thâm  mắt   lừa  .
Từ thượng kinh đến Cao Châu, cho dù là cưỡi ngựa với tốc độ nhanh nhất  liên tục cũng cần bốn ngày,    ngủ  nghỉ thế nào mới  thể trong một  thời gian ngắn như thế, lật  bản án cho cha  , tiến cung cầu thánh chỉ, chỉ vì món quà tân hôn  tặng cho .
Ngực  đau giống như  kim châm, đau đến nỗi nước mắt  rơi lã chã.
Hắn theo bản năng lấy khăn tay ,   thu trở về, xoay  vội vàng rời .
Cảnh Hoa ca ca tiến lên, nghi ngờ hỏi: “Như Châu,   Hoắc đại nhân ?”
Ta cúi đầu: “Không .”
“Không  ư? Như Châu  đang  dối!” Cảnh Hoa ca ca nắm lấy bả vai của , “Muội    là loại  gì ? Nếu  , chỉ là nhân vật nhỏ bé như cha  , cho dù  c.h.ế.t một trăm  cũng    mắt của .”
Ta khiếp sợ  tức giận: “Cha   là nhân vật nhỏ, nhưng bọn   cứu ngươi,  nuôi ngươi,  ngươi  thể  bọn họ như thế?”
Cảnh Hoa ca ca luống cuống, vội ôm lấy  : “Xin  Như Châu, là  lỡ lời,  sai ,  đừng giận. Chỉ là  sợ hãi, sợ hãi  với Hoắc Chiêu  cái gì.”
Có thể  cái gì chứ?
Hắn là chỉ huy sứ cao cao tại thượng,  chỉ là một bé gái mồ côi bán trứng vịt muối,  thể  cái gì chứ?
Ngày mai thành hôn ,  phòng , trang trí thật xinh ;  áo cưới trang sức kìa, tất cả đều vô cùng tinh xảo hoa mỹ; thanh mai trúc mã, hôn ước từ bé,  khiến cho nhiều cô nương ghen tức .
Cho nên, Tiết Như Châu, đừng   tâm tư gì khác nữa.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories