"Như Ý." Bà  bổ sung một câu, tựa như  thành một lời chú thích: "Về , ngươi sẽ mang tên ."
Như Ý. Thật là một từ ngữ  đẽ.
Mọi sự như ý.
  , từ giây phút , nha đầu quê mùa tên Chiêu Đệ    c.h.ế.t .
Kẻ sống sót, là cung nữ Như Ý. Cái tên  nhẹ tênh, như một chiếc lông vũ, nhưng  đè nặng khiến lồng n.g.ự.c  khó thở.
Ta rủ mắt xuống, đáp lời thật khẽ  nền đất: "Dạ."
Bà  dường như hài lòng hơn một chút, lúc  mới từ từ : "Ta là Giáo tập ma ma của các ngươi. Trong một  thời gian sắp tới,  sẽ dạy các ngươi quy củ. Học , đó là phúc phần của các ngươi; học  ..." Bà  dừng , ánh mắt rảo quanh   chúng : "Ở góc Tây Bắc của hoàng cung, hoang vắng lắm,   nhiều  cứ lặng lẽ biến mất tại đó."
Lòng  chợt co thắt .
3.
Nước tắm là nước ấm, điều  khiến  thoáng chút ngỡ ngàng.
Đã  lâu     dùng nước nóng lau .   nhanh, cảm giác đau rát do bột đậu thô ráp cọ xát  da  kéo  trở về thực tại.
Thay  cung trang vải thô màu xám đồng nhất, vải cứng đờ, cọ xát  làn da  mới  rửa sạch.
Chúng   dẫn đến một căn phòng giường tập thể lớn, chen chúc  cùng , suốt đêm  một lời , chỉ  tiếng nức nở  đè nén và tiếng kẽo kẹt của ván gỗ khi trở .
Ta mở mắt,  ánh trăng lạnh lẽo, xa lạ hắt  từ ngoài cửa sổ,  song cửa chia cắt.
Quy tắc trong cung rườm rà và khắc nghiệt. Đứng thế nào,   , cúi đầu thế nào, trả lời  , đều  quy định sẵn.
Đứng lâu, nếu đầu gối cong  đúng độ, thước giới sẽ lập tức vụt tới, đau rát như lửa đốt.
Trả lời nhỏ tiếng,   rõ,  phạt; Trả lời lớn tiếng, kinh động, cũng  phạt.
Mỗi ngày chỉ là tập luyện lặp  lặp : quỳ lạy, dập đầu, tiến bước nhanh, nín thở  yên.
Trương ma ma   nhiều, nhưng mỗi lời đều như búa bổ  lòng : "Trong cung,  sống lâu,  nhớ kỹ bảy chữ: Nghe nhiều,  ít,  ít. Kẻ nào  quản  mắt và miệng, cỏ  mộ sẽ mọc cao hơn  khác."
Ta nhai nát lời  đó, nuốt  bụng.
Cùng học quy củ với   một thiếu nữ tên Linh Châu, tuổi nhỏ nhất, đôi mắt to và sáng, luôn mang theo vẻ rụt rè và tò mò.
Nàng  luôn lén lút giấu nửa cái bánh bột thô cứng như đá, tiếc  dám ăn hết, thỉnh thoảng thừa lúc Trương ma ma  chú ý, sẽ nhanh chóng nhét cho thiếu nữ  thút thít vì đói  ban đêm.
Nàng  cũng là   đánh nhiều nhất, vì mãi  học  cách cúi đầu triệt để, ánh mắt luôn  nhịn  lén lút đảo  xung quanh.
Buổi chiều hôm đó, chúng  đang luyện tập cúi đầu  ở hành lang, xa xa bỗng truyền đến tiếng nhạc và bước chân mơ hồ, càng lúc càng gần.
Là nghi trượng của một phi tần nào đó  qua. Chúng  lập tức cúi đầu thấp hơn, ước gì  thể rụt  trong cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhu-y-ylke/chap-2.html.]
Tiếng sột soạt của gấm vóc hoa lệ quét đất, tiếng đinh đang của vòng ngọc va  , mùi hương thơm thoang thoảng bay qua.
Ta chỉ  chằm chằm   đất ba thước  mặt , chỉ  thể thấy những mũi hài thêu tinh xảo tuyệt  và gấu váy lụa lướt qua, như những đóa hoa nở rộ  mây.
Linh Châu bên cạnh , dường như khẽ động đậy một chút. Ánh mắt  thoáng thấy đầu nàng   nhấc lên một chút xíu,  lẽ trong đôi mắt to   phản chiếu sự phồn hoa mà nàng   bao giờ dám tưởng tượng.
Nghi trượng   qua. Tiếng bước chân  xa dần.
Im lặng như chết.
Trương ma ma   từ lúc nào    mặt chúng , sắc mặt xanh mét.
Bà  từng bước  đến  mặt Linh Châu: "Ngươi  , đang  cái gì?"
4.
Trạm Én Đêm
Linh Châu sợ đến mức mặt mày tái nhợt, đôi môi run rẩy: "Không,   gì hết..."
"Đưa tay ."
Thước giới mang theo tiếng gió, giáng mạnh  lòng bàn tay nàng .
Một cái,   một cái. Âm thanh trong hành lang tĩnh mịch càng thêm đáng sợ.
Linh Châu đau đến mức nước mắt rơi lã chã, nhưng vẫn cắn chặt môi,  dám  thành tiếng.
"Quy củ học  bụng chó  ? Nghi dung của quý nhân cũng là thứ mà ngươi  thể ngước mắt  ư?" Giọng Trương ma ma lạnh như băng rơi xuống: "Tối nay quỳ giữa sân , suy nghĩ cho kỹ thế nào là 'Phi lễ vật thị' (Cái gì  hợp lễ thì đừng )!"
Đó là đêm đầu Xuân,  lạnh  thể thấm sâu  tận xương cốt. Linh Châu một  quỳ giữa nền đá xanh trong sân, bóng dáng nhỏ bé co ro thành một cục.
Chúng  ngủ  giường tập thể,  thể  thấy lờ mờ tiếng nức nở  đè nén, tiếng răng va   vì lạnh cóng từ bên ngoài.
Nửa đêm về , âm thanh đó biến mất.
Khi trời sáng, nàng   khiêng về,   nóng ran,   mê man, miệng lẩm bẩm  nhảm. Không ai dám hỏi thêm một lời.
Trương ma ma đến  một cái, nhíu mày,  lệnh  khiêng nàng  .
Hai ngày , một tiểu thái giám thì thầm cho chúng  , Linh Châu  mất.
Bị phong hàn nhập thể,  qua khỏi.
Cứ thế mà mất . Giống như một giọt nước, Mặt trời  lên, liền bốc ,  để  chút dấu vết nào.
5.
Từ  chuyện đó  mới thực sự hiểu rằng, lời  của Trương ma ma   để hù dọa .
Bảy chữ , là bài học đẫm m.á.u mà    đánh đổi. Trong cung thật sự  thể c.h.ế.t , c.h.ế.t một cách dễ dàng đến thế, nhỏ bé đến thế.