Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 178: Điềm báo chuyển vận

Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:26:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm

Nửa đêm, mười hai giờ rưỡi. Bóng tối vẫn nuốt chửng thứ; ánh đèn đường vàng vọt ngoài phố hắt qua khung cửa sổ, khiến tầm của vẫn còn khá rõ. Ngón tay kẹp điếu t.h.u.ố.c cháy gần hết, ánh lửa lập lòe trong bóng đêm, còn thì dán chặt mắt màn hình máy tính.

Tiếng gào t.h.ả.m thiết của Lugal khi hạ gục vang lên, chán nản thở dài một . Mẹ kiếp, một đêm như thế thật sự quá buồn chán. Giờ thì hiểu nỗi khổ của đám “trạch nam” là như thế nào

Thì , chẳng việc gì để cũng là một dạng dày vò. cuối cùng cũng thấm thía điều đó. Chiếc máy tính của cũ, kêu ù ù như ông già viêm phế quản mãn tính. bật bất lực, tiếng động chẳng khác gì cái máy giặt ở quê. Ở Cáp Nhĩ Tân cũng gần hai tuần , chú Văn thì vẫn đang phơi thây ở Tam Á. Gọi điện cho ông , giọng là còn đang chơi vui lắm. khỏi khinh bỉ, cái lão già c.h.ế.t tiệt đúng là chẳng coi vụ “thi thể chạy trốn” gì. Cũng thôi, trong mắt ông chỉ tiền, những thứ khác chẳng đáng một xu.   

Nói cho cùng, đôi khi nghĩ , nếu một thể sống thoải mái, vướng bận điều gì như thế thì cũng chẳng điều , ít nhất chẳng cần lo nghĩ chuyện đời. Người khác sống c.h.ế.t cũng chẳng liên quan đến , lâu dần hít thở cũng thong thả hơn, mà đó là dấu hiệu trường thọ. Người “rùa nghìn năm, ba ba vạn năm”, xem hai lão thần côn tuy sống nghìn năm, nhưng sống tám chín chục tuổi thì dễ như chơi. 

Trước đây bao giờ yên , ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, đ.á.n.h với ma quỷ, mệt đến kiệt sức. Khi chỉ mong ngày nghỉ ngơi, chẳng nghĩ gì, chỉ cần ngủ say vài hôm trong cuộc sống mục ruỗng mà thôi. Ấy mà giờ mới nghỉ ngơi hai tuần, bắt đầu thấy ngứa nghề, trở

Con mà, đúng là cái giống mâu thuẫn rẻ rúng. Có lẽ  quen với cái công việc tử Bạch phái chuyên trừ yêu diệt ma . Chủ tịch Mao từng : “Đấu với trời, vui vô cùng; đấu với đất, vui vô cùng. Còn , Thôi Tác Phi, “đấu với ma”, vui cái con khỉ! vội lắc đầu, đúng là cái vui quái gì,  ghét cay ghét đắng cái cuộc sống kiểu .  

Đêm khuya, chẳng ai còn thức. tin chắc ai cũng từng trải nghiệm như thế: vô hồn, tay cầm chuột click click giữa ổ D với ổ F, chẳng đang tìm cái gì. Nhìn thấy thư mục tên “giáo trình tiến hóa sinh vật cổ đại”, rê chuột lên nhưng thôi, mở. 

Thở dài một , tắt máy tính. Mẹ kiếp, đúng là già , lòng còn mà sức chẳng theo kịp nữa. Cái thằng trai trẻ ngày nào, hễ một ngày xem phim lớn là ngứa ngáy khó chịu, giờ xa lắm . Cứ như thể năm tháng gột rửa cả tâm hồn, lớn lên mang đến nhiều thứ, nhưng cũng mang nhiều thứ. Ta chẳng rõ chúng là gì, chỉ đến một khoảnh khắc mới chợt nhận : Ờ… thì trưởng thành .

Nghĩ , hồi cũng từng coi là kẻ phong lưu tài tử. Nói “phong lưu” thì quá, nhưng bảo “hạ lưu” thì cũng chẳng sai. Mấy hôm rảnh rỗi chẳng việc gì , bới đống đồ cũ, lôi từ trong túi vẽ phủ đầy bụi một phong thư. nhớ rõ, đó là bài thơ tình cho Đổng San San hồi còn đại học.

“Những tháng ngày chờ đợi nghĩa lý gì,

 Là em nơi cuối con hẻm, đợi trở về.

Ta gặp từ khi nào nhỉ? 

Thôi thì hãy để yêu .

Trên tờ giấy thư cũ kỹ ố vàng,

Là những lời yêu xưa cũ, ngây ngô mà chân thật.

Em , điều chẳng thể quên ,

Chính là hạt giống em chôn sâu trong tim ,

Theo năm tháng đ.â.m chồi nảy lộc.

Chờ đợi cô đơn ? Đến khi đôi chân tê dại.

Chờ đợi sợ hãi ? Như bông tuyết tan chảy.

Người em thấy ?

từng tồn tại trong thế giới của em ?

Người đợi là em ?

Còn em, giờ đang ở nơi nào giữa thế gian ?

Hãy mang theo đôi tay ,

Dùng nó cho em bài thơ bi thương nhất.

Hãy mang theo đôi tay ,

Dùng nó lau khô nước mắt em,

Để lệ em bao giờ rơi xuống nữa.

Em vẫn ở đó, ?

, chẳng còn gặp ?

Em vẫn ở đó, ?

, chỉ còn nỗi nhớ ở nơi đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-178-diem-bao-chuyen-van.html.]

Nhìn nét chữ nguệch ngoạc của năm , trong lòng bỗng nhói lên một chút. nhớ hồi đó, chỉ vì một nữ quỷ mà nhất thời bốc đồng đ.á.n.h cho Đổng Tư Triết một trận, cũng chính từ chuyện , mới hiểu mức độ nghiêm trọng của “ngũ tệ tam khuyết”. khi đó, thật sự đau lòng. Dù bản  cũng chỉ là một bình thường, chẳng thể nào thản nhiên cho . Thế là ngày nào cũng uống rượu, say mèm, đến sáng dậy mới phát hiện, hóa đêm qua còn cả một bài thơ. 

Giờ nghĩ , tình yêu thời vẫn là nhất, thuần khiết, chút tạp chất vật chất nào. Không như bây giờ, cứ cảm thấy trái tim khô cằn đến sắp nứt. nhớ đến Đổng San San, chẳng khi gã Do Tịch đưa viện tâm thần, cô . Dù giữa chúng chẳng thể nào , nhưng vẫn thật lòng nhớ cô , dù Đổng San San cũng là phụ nữ duy nhất từng quan tâm đến .

thở dài. Thôi, đừng nghĩ nữa, ích gì . Giờ nghĩ mấy chuyện đó còn thua nghĩ cách sớm giải quyết vấn đề “ngũ tệ tam khuyết” cho xong. nhớ cú điện thoại với Thạch Quyết Minh khi trở về Cáp Nhĩ Tân, bảo đang du lịch cùng sinh viên trong trường, là chuyến do nhà trường tổ chức, hai tuần nữa mới về. Khi chắc sẽ tính tung tích nữ quỷ bỏ trốn .   

Thật khá ghen tỵ với Thạch Quyết Minh,  trai như Ngô Ngạn Tổ, chắc hẳn xung quanh  thiếu phụ nữ, huống hồ còn dạy ở trường sư phạm. Chuyến , e là   đang hưởng đủ thú vui trần thế

Có điều đối phương cũng chẳng gì, mang sẵn trong mệnh một khuyết, chẳng còn sống bao lâu. Nghĩ đến đó, chợt nảy một ý, đợi khi nào rảnh, để lão Dịch và Thạch Quyết Minh cùng tính thử xem, lẽ sẽ tìm lời giải. 

lấy từ gầm giường chiếc hộp, mở tấm Tam Sâm Lâm Thủy Phù, lấy ba món đồ: một miếng da Thái Tuế, một giọt nước mắt nữ quỷ, và phần thịt xác thối của cương thi gói kín đến mấy lớp. Cũng chẳng còn cách nào khác,  bọc kỹ thì mùi hôi của thứ đó đủ khiến ngất xỉu. Nghĩ mà buồn , Thạch Quyết Minh đường đường là truyền nhân của Tam Thanh Thư, mà vẫn tính mấy món đang trong tay . Có lẽ cũng là nhờ tác dụng của Tam Sâm Lâm Thủy Phù thôi.  

Nhìn mấy thứ mặt, nghĩ cũng đến lúc chuyện với Thạch Đầu . Ngày mai là bọn họ trở về, định mời cả nhóm ăn một bữa, nhân dịp đó hết chuyện cho rành rẽ,  cùng đồng tâm hiệp lực mà phấn đấu cho cái gọi là “cuộc sống tươi ” trong tương lai.  

Nghĩ , cẩn thận cho tất cả hộp, dán bùa lên cất chỗ cũ. Sau đó phịch xuống giường, nhắm mắt, bắt đầu “hẹn hò” với nữ quỷ trong giấc mơ của

Kỳ lạ là đêm , ngủ ngon, chẳng gặp ác mộng nào. 

Sáng hôm , ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu thẳng lên mặt, tỉnh dậy, tâm trạng sảng khoái vô cùng. Bởi chỉ mơ thấy ác mộng, mà còn mơ một giấc mộng hiếm , mơ thấy cưới vợ! chợt hiểu vì Paul de Senneville thể sáng tác bản “Mariage d’Amour – Đám cưới trong mơ”, hóa là do mơ cưới vợ mà vui quá đấy thôi!  

Tâm trạng phấn chấn, giường gọi điện cho lão Dịch, bảo chiều nay  ăn, mời cả Thạch Quyết Minh, hỏi chuyện gì . Lão Dịch

“Không gì, nhưng một yêu cầu, gọi ít món thịt thôi.”

 

khổ, xem đối phương vẫn lấy tinh thần  hôn với lão thợ lặn , nên đáp : “Yên tâm , tối nay  quán chú Viên ăn, đảm bảo   ý.”  

Tán gẫu với lão Dịch vài câu cúp máy, ngậm điếu t.h.u.ố.c giường, đó gọi cho Thạch Quyết Minh. Không lâu , điện thoại kết nối, Thạch Đầu còn kịp câu nào, : “A lô, thầy Thạch ? Bây giờ thầy nhận dạy kèm ?”   

Bên đầu dây, Thạch Quyết Minh đáp: “Lão Thôi , chuyện gì thế? mới về.”  

im lặng một lát, lúc ở với Dịch Hân Tinh, quen thói đùa giỡn, ngờ Thạch Đầu vẫn nghiêm túc, ít hài hước, đúng chuẩn mọt sách y như cũ. Thấy bắt chuyện, cũng dông dài thêm, liền hỏi: “Thạch Đầu , tối nay rảnh ? mời  ăn, tiện bàn chuyện.”

Thạch Đầu đồng ý, bảo: “Được, lâu tụ họp, gặp mặt chứ. À, chuyện nhờ tính toán, tính .”   

Nghe thế, tim giật thót một cái, lập tức hồi hộp hỏi vội: “Thạch Đầu, nữ quỷ đó giờ ở ? Mau cho  !  sẽ bắt nó ngay!”

Thạch Quyết Minh đáp: “Nói qua điện thoại , tối gặp bàn.”  

nghĩ cũng , giờ Thạch Đầu “vệ tinh định vị”, nữ quỷ còn chạy nữa? với lão Dịch vẫn còn hơn một năm, kiểu gì chẳng bắt nó. 

Thế là cũng hỏi thêm, tán gẫu với Thạch Đầu vài câu cúp máy, nhưng trong lòng vẫn thấy bồn chồn yên. Cuối cùng cũng sắp giải quyết xong một chuyện lớn . Nghĩ đến việc thứ đáng ghét sắp biến khỏi giấc mơ , lòng khoan khoái hẳn, xem giấc mộng lấy vợ cũng chẳng còn xa vời nữa!

Đang lúc thầm đắc ý thì điện thoại reo. Thầm nghĩ, sáng nay đúng là bận thật, ai gọi nữa. Nhấc máy lên , thì là Lưu Vũ Địch. nhớ cô nàng học cùng trường với Thạch Quyết Minh, chắc cũng du lịch với đoàn. Không gọi tới chuyện gì, nên bắt máy.   

“Tiểu Phi Phi!! Em ghét c.h.ế.t !!!” Vừa máy, tiếng hét the thé của Lưu Vũ Địch suýt giật nảy , rùng cả . Gì đây? 

khổ, điện thoại: “Em gái, thế hả? Tự dưng ghét ? Có chuyện gì vui ? Nói xem, để vui lây một chút nào.”

Tính khí con bé thì rõ lắm , chúng đúng kiểu “ thanh mai trúc mã mà là trâu ngựa cùng chuồng”. Từ nhỏ chơi chung, cái kiểu nghịch ngợm, tinh quái của em , thuộc lòng.

Đầu dây bên , Lưu Vũ Địch hừ một tiếng cất giọng đầy trách móc: 

“Thôi , em giận  c.h.ế.t ! Lâu như thế mà chẳng thấy tăm , cứ như bốc khỏi mặt đất! Có quên em hả? Mấy hôm em gọi điện còn  ‘thuê bao liên lạc ’ nữa cơ!”  

Thì em  giận vì bặt vô âm tín bao lâu nay. Chắc cô nàng gọi đúng cái đêm ở Trác Mộc Cương, gặp trận mưa to vướng  vụ xác sống đó. 

Nghĩ , cũng thấy áy náy thật, từ khi Bạch Vô Thường chỉ đường cho gặp Thạch Quyết Minh, đúng là từng liên lạc với em . Người giận cũng thôi. May mà hiểu tính Vũ Địch, chỉ cần mời ăn ngon một bữa là chuyện xong ngay. 

xòa, nịnh nọt qua điện thoại: “Ơ kìa, nào dám quên em. Chúng  là em chí cốt còn gì. Thế , tối nay mời em ăn một chầu trò, gọi thêm mấy trai cũng , cứ gọi thoải mái, thích món gì thì cứ gọi món đó, ok ?”  

Quả nhiên, con bé chẳng bao giờ bỏ cái tật mê ăn, mà cơn giận cũng chẳng to tát gì. Đối phương ngay: “Được thôi, bản cô nương cho một cơ hội đấy. Tối ăn ở nào?”

liền địa chỉ tiệm mì của chú Viên, cúp máy. Trong lòng phì , đúng là bữa ăn đáng đồng tiền thật, mời một bữa mà dỗ cả đống .

Ngoài cửa sổ, nắng tươi rực rỡ, lòng cũng sáng sủa như thế. nghĩ thầm, chẳng lẽ đây chính là điềm báo sắp đổi vận ?

Loading...