Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 198: Đánh cờ
Cập nhật lúc: 2025-11-25 05:53:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật , Long Giang chỉ là một nơi bé tí, đúng nghĩa vùng quê nghèo. Nơi hẻo lánh như dễ sinh mấy đứa lưu manh như . Cái thị trấn nhỏ ngoài việc “sản xuất tham nhũng” thì gần như chẳng đặc sản thắng cảnh gì đáng . Nếu miễn cưỡng kể thì chắc chỉ con sông nhánh của sông Nhã Lỗ — sông Bát Xoa.
Nhắc tới sông Bát Xoa, đúng là thấy quen thấy xót. Hồi đó chính ở chỗ mà Hoàng Tam Thái Thái dìm xuống sông. Chỉ là, ký ức của về con sông đó giờ mơ hồ lắm . chỉ nhớ hồi học cấp ba, thường đến đó vẽ phong cảnh.
Nói là “vẽ”, thật là chơi. Trẻ con thì gì chuyện đời, chỉ tán gái mới là chính đạo. Trước cái rơi xuống nước đó, theo hai ông thầy lười biếng là lão Trương và lão Giả bờ sông uống rượu. Hai ông già cũng y chang học sinh, chẳng bao giờ chịu yên trong trường. Nghĩ mới thấy, hóa “thầy cũng thích trốn học”, đúng là đạo lý khó mà tin.
Tạm biệt Hoàng Tam Thái Thái xong, về phòng. Nằm xuống giường, trong đầu đủ thứ ý nghĩ lộn xộn. Nghĩ tới lão Trương và lão Giả, thấy nhớ họ thật. Nhớ hồi học chuyên ngành, bảng vẽ luyện vẽ bùa. Lão Giả thấy liền : “Bớt khoe , đường bày quầy coi bói chắc hợp lắm đấy.”
Nghĩ câu đó, bật khổ. Mẹ nó chứ, lão Giả, thầy đúng là “nhà tiên tri”. Chuyện đang bây giờ đúng thật tám chín phần giống như thầy đoán.
giờ chẳng còn là thằng thanh niên tràn đầy sức sống như nữa. Bao nhiêu chuyện xảy dồn dập khiến thở nổi. Vừa xuống giường nhanh chóng chìm ngủ mê. Chỉ … chờ đón , liệu là những cơn ác mộng lặp lặp đó .
Sáng hôm , mở mắt dậy, thấy bà nội đang gọi. Hóa bà chuẩn xong bữa sáng: bánh rán vàng ươm, bát canh trứng cà chua nóng hổi, dầu mỡ bóng lên thôi thèm. bàn ăn ngấu nghiến từng miếng. Hương vị của cơm nhà, đây chẳng thấy quý giá, nhưng nhiều năm lang bạt bên ngoài mới nhận , đây mới là món ngon nhất đời.
Ăn xong chẳng việc gì , bèn sofa bật tivi. Con đúng là chịu yên , đặc biệt là kiểu như , cái loại “ thiếu gia, mệnh chạy bàn”. Ngày thường như cái dây cót căng hết cỡ, giờ đột nhiên thả lỏng, chẳng gì, đành vô vị lật hết kênh sang kênh khác, xem mấy bộ phim truyền hình dài dòng vô nghĩa.
Phim truyền hình bây giờ đúng là hết nổi. bắt đầu hoài nghi phim ảnh Trung Quốc rời Tây Du Ký là sống nổi . Dù tác phẩm kinh điển thật, nhưng remake kiểu thì chịu. Nhìn cảnh bốn thầy trò Đường Tăng phiên bản mới tụ tập… tán gái, nghẹn họng gì. Đôi mắt của Tôn Ngộ Không cứ như trúng tà, đúng là khó mà xem nổi.
Không còn cách nào, đành tắt tivi, nhắm mắt tĩnh tâm. Lạ một điều, chỉ cần tâm chuyển thì thể bước cảnh giới trong Tam Thanh Thư. Nhìn xuống dòng sông, dãy núi chân, chúng từng gặp trong khoảnh khắc, nhưng chẳng thể giữ . Cũng giống như hai kẻ hữu duyên vô phận, dù khoảnh khắc quấn quýt, cuối cùng vẫn chia ly, mỗi lưng bước về biển lớn của riêng .
Buổi chiều, khỏi nhà. Vẫn còn nhiều chuyện xử lý, mà quan trọng nhất hiện giờ là giải quyết cái gã gọi là Thường Thiên Khánh . Cũng ông thật sự bản lĩnh , nhưng Hoàng Tam Thái Thái thì chắc chẳng sai . Thú thật giờ đây, từ tận đáy lòng, thật sự trở nên mạnh hơn, nhất là tự đối phó Miêu Lão Thái Thái, như thì lão Dịch và Thạch Đầu cũng cần theo mạo hiểm nữa.
lục trong kho, tìm chiếc xe đạp từng hồi học cấp ba. Nói thật, cái cảm giác lâu chạm tới cũng khá thú vị. Trên ghi-đông treo lễ vật định mang cho Thường Thiên Khánh. đạp xe thong thả, hai bên đường xanh mướt. Khi ngang qua trường trung cấp, dừng , chỉ đầu một cái. Ngôi trường , thể là bước ngoặt cuộc đời .
Nhìn những đôi tình nhân trẻ cổng, mặt mày vẫn còn non choẹt, nhưng trong lòng tự cho là lớn, cố tìm xem gương mặt họ bóng dáng của ngày . Đã lúc, cũng giống họ, nghĩ rằng tình yêu chính là tất cả những gì đẽ nhất.
Đạp thêm một đoạn nữa, xung quanh còn bóng . Con đường dẫn đến Tiểu Bạch Phần vẫn y như , những bông hoa dại tên đang nở rộ. Giống hệt con đường hồi hồn mà từng cưỡi gà vàng qua. đạp xe, như những ngoài vẽ ký hoạ ngày xưa. Khi bản vẫn nghĩ: nếu như yên xe thể chở con gái yêu thì bao. nguyện đạp xe chở cô mãi mãi, đến tận cùng trời cuối đất. bây giờ nghĩ , cho dù tìm cô gái sẵn lòng ở yên , cũng sẽ để cô lên. Bởi hiểu, đó chính là nỗi đau của tu đạo.
Nửa giờ , cuối cùng cũng đến Tiểu Bạch Phần. vác chiếc xe đạp xuống khỏi đường cái tùy tiện vứt sang một bên. Châm một điếu thuốc, men theo dòng sông xuống . Vì nơi bình thường chẳng ai đến, nên cảnh vật vẫn như xưa. Lúc ngang qua cái vũng nước nhỏ, từng cùng thằng “ âm dương” bắt ếch ở đây. Khi đó chỉ mải chơi, nào ai vẽ vời gì. Nhớ lão Giả tức điên, bảo nếu hai đứa còn vẽ thì cuối kỳ cho cả hai điểm . Thế là chúng vẽ đại hai bức. Dương Húc thì vẽ một cái cây xiêu vẹo, còn thì đối diện mà vẽ một con rùa to tổ bố, lão Giả tức c.h.ế.t.
Nghĩ quãng thời gian , thật sự , vì nó sẽ chẳng bao giờ nữa. Chúng chỉ thể tìm bóng dáng của những ngày đó trong trí nhớ. Giống như chỗ từng tụ tập hút t.h.u.ố.c , nó vẫn luôn ở đây, chỉ là chúng sớm chìm biển mênh mông.
Vì thời gian vẫn còn sớm, xuống bãi cát. Bây giờ còn sớm, đủ thời gian để hoài niệm. Gió thổi mặt mang theo chút tanh của nước sông. Không hiểu cảm thấy cực kỳ yên lòng, nhưng cũng phảng phất cô đơn. Nơi từng tràn ngập tiếng của cả một nhóm chúng , nhưng bao năm , hôm nay chỉ còn mỗi trở nơi đây, lặng lẽ canh ký ức .
Tiếp tục xuống hạ lưu, chính là chỗ . một đất cạnh bờ sông. Ngày xưa Hoàng Tam Thái Thái dụ xuống nước ở đúng chỗ . Nghĩ mới thấy, phận đúng là kỳ lạ, ai ngờ rằng nhiều năm , bái chính bà lão sư phụ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-198-danh-co.html.]
Thấy mặt trời sắp lặn, mới dậy tiếp. Đi hơn mười phút thì thấy một cây hòe lớn. Có lẽ đây chính là cái cây mà Hoàng Tam Thái Thái . bước đến quan sát, cái cây đúng là “ cá tính”. Một nửa thì lá um tùm, còn nửa trơ trụi cành khô, chẳng khác nào kiểu đầu chải ngược của đàn ông thời nhà Thanh.
đảo mắt quanh, thấy gì bất thường, nhưng chắc chắn Thường Thiên Khánh đang ở gần đây. Thế là chần chừ nữa, hướng về gốc cây dập đúng ba cái đầu. Dù cũng đến để bái sư, thể hiện thành ý một chút.
Ba cái dập đầu , chẳng hề qua loa, đến mức trán đau nhói. Dập xong, dậy, xung quanh nữa, thế mà ở xa phía tay trái của , một cái cây, thật sự xuất hiện hai bóng đen sì. Họ bất động đất, chẳng khác nào hai bức tượng. Nói thật, đây lẽ là hai vị dã tiên “phong cách” nhất mà từng gặp. Chưa chuyện khác, từ xa trông thấy đầu bọn họ bốc lên từng sợi khói đen. Khí đen cuộn lên, cây lá nào dính lập tức héo úa, từ từ rụng xuống.
quanh thêm một vòng, phát hiện nhiều cây đều trong tình trạng “nửa sống nửa c.h.ế.t”: một nửa tươi , một nửa khô queo. Mẹ kiếp, cuối cùng cũng hiểu tại . nuốt một ngụm nước bọt. Vị Thường Thiên Khánh đúng là bản lĩnh thật, chẳng trách ngay cả Hồ Tam Thái Gia cũng nể mặt vài phần.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng quyết tâm bái ông thầy. liền về hướng hai bóng , nhưng dám gây tiếng động. Tối qua Hoàng Tam Thái Thái dặn dặn tính tình vị cực kỳ khó ở, gần như chút biến thái trong tâm lý. Nếu dám phá hỏng thú vui tiêu khiển của ông , thể xuống sông uống nước nữa.
nhẹ bước đến gốc cây, lúc mới rõ mặt mũi của đối phương. Điều khiến thấy kỳ lạ là Thường Thiên Khánh giống kiểu lão già biến thái mà tưởng tượng. Ngược , trông còn khá trẻ, cùng lắm chỉ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Ông mặc một chiếc áo ngắn màu đen, kiểu dáng y như bộ của Cửu Thúc ngày , mũi ưng, mắt dài hẹp, tóc cắt ngắn, gương mặt nghiêm nghị. Đôi mắt nhỏ nheo thành một đường chỉ, đang hết sức chăm chú xuống bàn cờ vẽ bằng cành cây mặt đất.
sang đối diện, chợt giật nảy . Thứ đang đó, từ vóc dáng, cách ăn mặc đến kiểu đầu đều giống hệt Thường Thiên Khánh, chỉ khác một điều, kẻ đó mặt. Hoặc đúng hơn, nó một cái mặt nhưng ngũ quan, tròn trịa trơn tuột như một quả trứng gà luộc.
Trong lòng thầm đoán tám phần cái kẻ “mặt trứng” chính là đuôi của Thường Thiên Khánh biến thành, cần để tâm đến nó, chỉ cần phục vụ cho “bản thể” là .
Thế là cẩn thận mở túi nilon, lấy hai chiếc đĩa đặt xuống cạnh Thường Thiên Khánh, bày gà và trứng lên đó. Sau đó rót đầy hai chén rượu, đặt ở vị trí cả hai đều thể với tới. Lạ thật, từ lúc đến gần, cả hai chẳng hề để ý, coi như khí. khi đặt rượu xuống, họ thuận tay cầm lên uống cạn, tiếp tục đ.á.n.h cờ.
Thấy chén rượu trống , hoảng hốt rót đầy . Lần , họ vội uống nữa, tiếp tục ván cờ. Chỉ điều Thường Thiên Khánh tiện tay cầm luôn một quả trứng bỏ miệng nhai rôm rốp, còn kẻ mặt trứng thì với tới đĩa nên chẳng hề nhúc nhích.
Thời gian cứ thế trôi từng chút một. Đến khi mặt trời lặn hết núi, trăng treo lên ngọn cây, chai rượu mang theo cả hai uống sạch, còn con gà và đống trứng cũng bụng Thường Thiên Khánh.
lúc đang gì tiếp theo, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cái đuôi của Thường Thiên Khánh bỗng dưng hất tung viên cờ trong tay, gào lên một tiếng:
“Ông đây chơi nữa!!”
Nó bật dậy, đá tan nát luôn cái bàn cờ vẽ bằng cành cây. Còn bản thể Thường Thiên Khánh thì chẳng chút phản ứng nào, vẫn yên bất động, lông mày nhíu chặt, mắt chằm chằm xuống đất như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mọi chuyện xảy quá bất ngờ khiến kịp phản ứng. Chỉ thấy gã “mặt trứng” bỗng như phát điên, lao đến bóp chặt cổ , ghì dán hẳn cây.
Trời ơi! Đây là sức mạnh gì ?! Bàn tay lạnh ngắt của nó kẹp lên cổ , một luồng khí lạnh tràn xuống khiến thốt lời nào. Khác biệt thực lực lớn đến mức khiến cảm giác bản chẳng khác gì con rận nó véo giữa hai ngón tay, chỉ cần nó thì bất cứ lúc nào cũng thể bóp c.h.ế.t .
Tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực. Mẹ kiếp, đây là cái tình huống gì thế? Rõ ràng y như lời Hoàng Tam Thái Thái dặn mà? Lẽ thể xảy chuyện mới đúng! Chẳng lẽ bà già tính chơi ?!
Thấy bản sắp lên đường gặp tổ tiên, nào còn quan tâm gì nữa. Cố lấy , cuống cuồng hét lên:
“Đừng động thủ! Đừng động thủ!! Có gì từ từ ! Là Hoàng Tam Thái Thái bảo tới!!”