Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 222: Hẹn hò với anh nhé 2

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:08:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân đúng là nóng dạng . phố, đưa mu bàn tay che nắng, ngẩng đầu lên bầu trời, xanh trong như gột rửa, một gợn mây. Ánh mặt trời độc địa chút che chắn dội thẳng xuống . Nếu là ngày thường, lẽ cũng chẳng để tâm, nhưng bây giờ thì khác. Khối “tiên cốt” cánh tay trông chẳng khác gì vết bẩn rửa sạch, hổ đến mức giấu mặt .

Thế nhưng trời nóng quá, thật sự chịu nổi việc mặc áo thun tay dài. Bất đắc dĩ, đành đưa một quyết định, lục trong phòng của Bào Long tìm một cuộn băng gạc, quấn đại quanh cánh tay. Như hẳn sẽ vấn đề gì nữa.

xuống lầu mới phát hiện, chỗ quấn băng gạc kín bưng chẳng hề thoáng khí, khỏi nhà bao lâu sắp mồ hôi thấm ướt. Mẹ kiếp, cứ mỗi thấy cái cánh tay bực bội trong , rảnh rỗi việc gì , tu cái đạo quái quỷ gì !

Bào Long và vợ  dọn , ngay đó hai ngày. Vì ước mơ của , họ lên chuyến tàu Bắc Kinh, từ đó đời thêm một gã “Bắc phiêu” trụy lạc nữa. Chúng là bạn bè nhiều năm, sớm thiết như em ruột. Giờ   , trong lòng khó tránh khỏi cảm giác trống trải. Còn nhớ tối hôm đó, cả hai uống nhiều rượu, hết những điều nên lẫn nên . Nghĩ cảnh , một đứa tóc vàng, một đứa tóc xanh, khoác vai ngớ ngẩn hề hề ngoài phố, cứ như chuyện mới xảy hôm qua. Trước đây chúng luôn than thở thời gian trôi chậm thế, giờ nghĩ mới thấy, thời gian chậm, nó chỉ là chuyện chớp mắt mở khép mà thôi.  

Từ lúc học cho đến khi nghiệp, chúng cùng trải qua ngần năm. Trong quãng thời gian đó, đám lưu manh phòng 313 từng đứa một lặng lẽ rút lui. Đến lúc chia tay cuối cùng, chỉ còn một . Khi mới hiểu , cho dù là em thiết đến mấy, cuối cùng cũng ai đường nấy.

Hôm tiễn  lên tàu xong, trở về căn nhà trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ. Không còn thấy tiếng đùa trụy lạc của Bào Long vang lên từ căn phòng nữa. nở một nụ khổ, nhưng phát hiện nổi. 

Đang lúc suy nghĩ miên man, xe buýt tới. lắc đầu, chen theo dòng lên xe. Phải cái tuyến 104 c.h.ế.t tiệt đúng là nỗi đau muôn thuở, lúc nào cũng đông nghẹt . May mà khi lên xe, phát hiện bên cạnh một cô gái ăn mặc thời trang, cũng đủ để đôi mắt già đục ngầu của giữa cái xe buýt nóng bức chật chội “ăn một cây kem mát”. 

Một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn để giữ thăng bằng, còn tâm trí thì trôi ngược về những suy nghĩ .

Vừa nãy cũng chẳng trúng tà gì nữa, những gọi điện cho Lưu Vũ Địch, mà còn rủ em ngoài chơi. Chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì, dường như quá căng thẳng, chuyện gì cũng qua não buột miệng . Đến khi kịp hối hận thì muộn . Con bé  lắp bắp mời chơi, lập tức cái giọng điệu quen thuộc , vui mừng khôn xiết mà đồng ý ngay, hẹn hai tiếng gặp cổng công viên giải trí. 

Cúp máy xong, liền hối hận. Một kẻ mang mệnh cô độc như , nhã hứng hẹn hò với khác, đúng là chuyện hoang đường như cổ tích. Thế nhưng chẳng hiểu vì , trong lòng thấy hối tiếc bao nhiêu, ngược còn chút háo hức. cũng hiểu vì phản ứng như , thậm chí còn “ bộ tịch” lục tủ quần áo, moi mấy bộ đồ sạch hiếm hoi, huýt sáo xuống lầu.  

khi mãi nghĩ , giờ thì hiểu . Khi đó mang ngũ tệ tam khuyết, yêu mà dám yêu, nên đành chôn chặt thứ cảm xúc trong lòng. rằng, kìm nén cảm xúc nghĩa là nó tồn tại. Có lẽ yêu Lưu Vũ Địch , dù dám thừa nhận, nhưng quả thật là như

Chẳng mấy chốc, xe tới trạm, công viên giải trí Cáp Nhĩ Tân. bước xuống xe, từ xa thấy Lưu Vũ Địch ăn mặc xinh xắn, đeo chiếc túi nhỏ, cổng công viên ngó nghiêng tìm kiếm. Phải cô nàng  thật sự , trang điểm cũng chẳng khác gì mấy, vẻ dường như là trời sinh. Đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng long lanh ươn ướt, ngoài còn tưởng  xong lâu. , đó là bẩm sinh, mệnh “hạn hà đắc thủy”. Dù chẳng khác biệt gì, nhưng Lưu Vũ Địch ở vài phương diện đúng là vượt xa thường, ví dụ như… ham ăn, ví dụ như… ham ăn. khổ một tiếng, , em  chỉ hơn ở đúng điểm thôi. Rõ ràng một bữa thể ăn liền năm sáu bát, món gì béo ngậy cũng ăn, mà vẫn giữ hình ma quỷ như thế, chắc hẳn phụ nữ nào cũng ghen tị. 

hít sâu một bước tới, cố vẻ mặt như đây, : “Chào nha~~ cô em, một thôi ?”

Lưu Vũ Địch đầu , thấy là thì lập tức tươi rói. Em chạy vài bước nhỏ tới, chu cái miệng nhỏ đáp: “Ừm, một thôi. Anh trai chơi với em một lát ?” 

Nói xong, chẳng đợi kịp phản ứng thêm, đối phương một tay khoác lấy cánh tay , kéo thẳng về phía quầy bán vé. Cú kéo khựng , khuỷu tay lập tức chạm một cảm giác mềm mại, đồng thời một mùi hương thoang thoảng cứ thế xộc thẳng mũi, tim bỗng dưng chao đảo. 

Rõ ràng lúc nãy còn nghĩ gặp em xong giữ cách, nam nữ thụ thụ bất cơ mà, mà giờ đây hương mềm trong tay, đầu óc sớm trống rỗng. lén liếc Lưu Vũ Địch, mái tóc ngắn thời thượng, gương mặt nhỏ nhắn còn phúng phính trẻ con, tinh xảo đến lạ. Khoảnh khắc , mấy chuyện ngũ tệ tam khuyết quái quỷ gì đó đều ném thẳng đầu.  

móc ví mua hai vé trọn gói, khoác tay em  đúng hơn là em khoác tay , cùng bước công viên giải trí. Phải là, cái thứ “máu dê xông não” đúng là ghê gớm thật. Hai đứa khoác tay , hề buông . Trong mắt khác lúc , chúng chẳng khác gì một cặp đôi trẻ đang hẹn hò. Đi trong công viên giải trí, cảm nhận một thứ cảm giác lâu lắm , đó là ánh của xung quanh.

Đến công viên chơi đa phần đều là các cặp tình nhân. Đám nam nam nữ nữ chúng , một thằng gầy gò, còn nhếch nhác, vẻ mặt chẳng mấy tự nhiên, dắt tay một cô gái xinh như hoa như ngọc, cái cảm giác “hoa tươi cắm bãi phân trâu” , bao nhiêu năm, một nữa cảm nhận . thậm chí còn chút xúc động . Bao nhiêu năm , nó chứ. 

Có lẽ vì cái cây khô héo như quá lâu tưới tắm, nên nhất thời kịp thích nghi với cảm giác “cây khô gặp xuân”. Vốn dĩ phản xạ biểu cảm của chậm, mặt mày cũng chẳng khác gì liệt cơ, giờ giữa bao ánh mắt chằm chằm, trong lòng lập tức trăm mối cảm xúc đan xen, đủ cả vui buồn lẫn lộn. Người tâm sinh tướng,  cái mặt già của liền xuất hiện một biểu cảm vui, cảm khái, mất mát. Bảo là “thằng biểu cảm tự nhiên” vẫn còn là khen, chứ trạng thái hiện tại  gọi là co giật bộ cơ mặt mới đúng.  

Trái , Lưu Vũ Địch trông vui vẻ. Hai đứa một lúc, em  một cái ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phi Phi, mặt thế, bệnh ? Còn tay nữa, quấn băng thế ?” 

Nghe , vội rụt tay , che nửa mặt, lúng túng : “Không , tay là tối qua ngủ yên, lăn xuống giường trầy thôi. Còn mặt … mặt là vì nãy gặp quen, chuyện nhiều quá nên cơ mặt co rút.”  

Lưu Vũ Địch bộ dạng của , thở dài một tiếng, bất ngờ đưa ngón tay chấm nhẹ lên trán , dùng giọng điệu chút xót xa mà : “Anh đó, lúc nào cũng chẳng tự chăm sóc bản .”

Câu thật ấm áp, là ấm thật sự. gãi gãi đầu, ngây ngô với em . Bỗng nhiên mới ý thức , đến cả ngốc thì giờ cũng chỉ nửa mặt, bèn vội vàng ấn tay lên má . Lưu Vũ Địch thấy bộ dạng ngốc nghếch của thì nhịn , bật khúc khích, đến nao lòng. 

Khoảnh khắc , thật sự quên hết thứ, như thể trở về thanh niên năm nào, chẳng phiền não gì, chỉ hết tận hưởng cuộc sống và tình yêu.

Mặc kệ , thầm nghĩ. Quản quái gì mệnh với chả má, đến cả phạm nhân cải tạo tới Tết còn ăn bát sủi cảo cơ mà, hôm nay cứ chơi cho t.ử tế một ngày thì

Nghĩ tới đó, càng thêm kiên định, chỉ lo chơi cho . Thế là chủ động nắm tay Lưu Vũ Địch, kéo em   thẳng về phía tàu lượn siêu tốc.  

Nói là hạ quyết tâm buông thả chơi một bữa, nhưng suy cho cùng đây là đầu tiên chơi cái trò . Người bảo nó kích thích lắm, lúc đầu còn nghĩ, kích thích thì kích thích tới mức nào chứ, dù cũng ngày ngày đ.á.n.h với ma quỷ, chẳng lẽ cái xe còn kích thích hơn cả quỷ

đúng là đ.á.n.h giá quá thấp uy lực của tàu lượn. Cái cảm giác thật sự tả nổi, tốc độ kinh hoàng liên tục dằn vặt hệ thần kinh tội nghiệp khiến trợn tròn mắt, gào thét ầm ĩ. Bình thường mỗi ngang công viên giải trí, tiếng la hét của mấy tàu lượn, còn thầm bọn họ ngu ngốc, ngờ hôm nay chính gia nhập hàng ngũ đó. Một vòng chạy xong, suýt nữa thì tiểu  quần, bắp chân còn run lẩy bẩy sắp chuột rút tới nơi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-222-hen-ho-voi-anh-nhe-2.html.]

Lưu Vũ Địch thấy t.h.ả.m hại đến mức đó thì phá lên. Trong lòng khỏi suy nghĩ, em  đây cũng là đầu chơi, mà chênh lệch lớn thế ? Nghĩ tới mà thấy nhục thật, dù gì cũng là đàn ông con trai mà. Mẹ kiếp.

Hai đứa nghỉ ghế dài, Lưu Vũ Địch với thế là gì . Hồi nhỏ, mùa đông ở núi Niễn Tử, cả vùng đóng băng, tuyết phủ trắng xóa, em thường xe trượt từ núi lao xuống, còn kích thích hơn thế nhiều. Nói , đối phương chỉ cho xem một vết sẹo mờ mờ tay, bảo là va lúc đó.

bàn tay Lưu Vũ Địch, gương mặt con bé, trong lòng chợt thoáng bàng hoàng, như thể trở những năm tháng tuổi thơ cùng chạy nhảy giữa núi rừng. Khi đó vui vẻ bao. Nhìn con gái xinh mắt, vẫn lờ mờ thấy dáng vẻ của em  lúc nhỏ, chỉ là thì khác , bao năm dãi dầu gian khổ sớm khiến nhuốm đầy phong sương.

Nhìn Lưu Vũ Địch bây giờ, cảm giác lạ lùng trong lòng trỗi dậy, tim bắt đầu đập thình thịch ngừng. Đối phương dường như cũng nhận sự khác thường , em   ngượng ngùng cúi đầu xuống, còn thì cứ ngây . lúc , trong tim bỗng truyền tới một cơn đau nhói, chẳng , chỉ là đột nhiên đau. Cơn đau khiến tỉnh táo , nhận bầu khí lúc phần gượng gạo, vội vàng dời sự chú ý, sang trò chơi giải trí đối diện chiếc ghế dài.

Thứ bên hình như gọi là “Đại lãng đào sa” gì đó, cũng nhớ rõ. Nói đơn giản thì giống như một cái sàng lớn, chơi cởi giày lên đó, đó nhân viên sẽ rung lắc, ai rơi xuống thì thua. Phải cái trò đúng là “hài hòa”: trực tiếp chơi thì chẳng nhiều, nhưng xem đông một cách bất thường, đa phần đều là đàn ông. Trong đám đông thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng huýt sáo và reo hò. 

thêm mấy liền hiểu vấn đề. Mùa hè trời nóng, các cô gái trẻ ăn mặc khá mỏng, mà chơi trò thì bám chặt lấy “cái sàng”. Khi nó lắc lên lắc xuống, nghiêng trái nghiêng , cảnh xuân váy và trong cổ áo tự nhiên lộ ít. Bảo đám đàn ông xem mà khoái chí như , thậm chí còn kẻ hô lớn: “Bên trái kìa! ! Cao nữa lên! Đẹp quá!”

Thứ đúng là quá vui, đến cũng bật , đó bày bộ mặt cực kỳ dê xồm chằm chằm sang bên đó. Lưu Vũ Địch cạnh thấy lâu phản ứng gì, bèn ngẩng đầu sang, thấy đang trưng cái vẻ háo sắc bên thì lập tức nổi giận. Cô nàng chu môi, đ.ấ.m nhẹ vai một cái : “Tiểu Phi Phi,  háo sắc thế hả?”

Cú đ.ấ.m rơi trúng vai , khá đau. khổ, thầm nghĩ  háo sắc á? Háo sắc thật ? Nếu lão Dịch ở đây, e rằng tên đó xông thẳng tới sát bên mà xem

Thế là vội vàng xòa giải thích: “Không , chỉ thôi, bằng ánh mắt phân tích, từ cao quan sát một công trình giải trí thiếu hài hòa do chủ nghĩa tư bản tạo mà thôi. Thế gọi là háo sắc . Với Phật chẳng , sắc tức là , tức là sắc, tức là , tức là mà!” 

Không ngờ mấy lời nhăng cuội đó chọc cho con bé bật . Lưu Vũ Địch  bực buồn : “Anh đó, mồm mép linh tinh, từ nhỏ tới lớn cũng chẳng chịu sửa.” 

gãi đầu khổ: “Thế ? Chẳng lẽ em giống mấy kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa , ngoài mặt thì lịch sự, lưng tưởng tượng bậy bạ đủ thứ? Cái đó nổi .” 

Đối phương , nụ đến nao lòng. 

Chơi bời gần trọn một ngày, quả thật thư giãn, nhưng cũng mệt rã rời. Lưu Vũ Địch dường như nguồn năng lượng vô tận, còn thì mệt như cháu chắt đời thứ ba. Cuối cùng, lúc gần giờ đóng cửa, hai đứa cũng kịp leo lên chuyến vòng khổng lồ cuối cùng. 

Mãi nghỉ ngơi một chút. Chúng   bên trong, Lưu Vũ Địch : “Hồi nãy ở nhà ma trông buồn lắm.” 

Nghĩ tới chuyện thấy mất mặt vô cùng. Mẹ kiếp, ngờ cái nhà ma rách nát đó dọa đến thế, hết giật la hét, đúng là sợ nhẹ. Chuyện thì đúng là để cho thối đầu, một kẻ ngày nào cũng tiếp xúc với quỷ thật như , một đám quỷ giả dọa cho la om sòm. 

khổ một cái, gì. Thấy im lặng, đối phương cũng im theo. Vòng khổng lồ chầm chậm xoay, ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần lặn xuống, ánh hoàng hôn phủ lên thành phố Cáp Nhĩ Tân bê tông cốt thép một màu vàng óng. Sắc ấm khiến lòng dịu . và Lưu Vũ Địch cứ thế .

Rất lâu , Lưu Vũ Địch bỗng lên tiếng hỏi: “Tiểu Phi Phi, em hỏi một chuyện ?”

Không khí bỗng trở nên vô cùng vi diệu. Khi trong mắt dường như chỉ còn em , thế là vô thức gật đầu. Lưu Vũ Địch suy nghĩ một chút, lấy hết can đảm hỏi: “Hôm từ chối em là vì  thích ?”

Lúc đó hiểu , em  hỏi , cuống lên, vội vàng lắc đầu liên tục: “Không , thật sự , như em nghĩ !”

Lưu Vũ Địch  , hốc mắt bỗng ươn ướt. Đôi mắt to trông động lòng vô cùng. Em kích động : “Vậy thì vì cái gì chứ? Anh thể cho em ?” 

Phải , là vì cái gì? Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót. vì cái gì, dĩ nhiên là . … nhưng thể cho đối phương  đây? Cho dù , em tin ? Nói về ngũ tệ tam khuyết ư? Nói cho em rằng đời thật sự quỷ ư? Hơn nữa, cho dù thì ích gì? Có thể đổi mệnh cô độc định sẵn của ?

Thật sự, khoảnh khắc hết chuyện cho em  . nghĩ thì, dù cả hai lớn lên cùng từ thuở nhỏ, thế giới mà chúng đang sống giờ đây khác . Lưu Vũ Địch sống ánh mặt trời, thể thoải mái đùa, thể chút do dự mà yêu yêu.

Còn thì khác. Số phận định sẵn sân khấu của chỉ màn đêm dài vô tận, lắng những linh hồn đau khổ kể lể những câu chuyện bi thương của chúng. Thế giới của kinh hoàng tuyệt vọng, là một thế giới ai . Có lúc cảm thấy, vô tri cũng là một loại hạnh phúc. Nếu hết chuyện của cho em , với tính cách của em , chỉ càng thêm lo lắng cho mà thôi. Thà rằng để đối phương  còn hơn. Hơn nữa, chúng vốn thể, ít nhất là bây giờ. Vì , thể .

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót, gắng gượng lắc đầu. 

Lưu Vũ Địch thấy , cũng hỏi thêm nữa. trong hốc mắt rõ ràng ngấn đầy nước. Những giọt nước mắt tràn , lăn dài gò má. Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên khuôn mặt em , khiến những giọt nước mắt ánh lên màu vàng óng.  

Vũ Địch , nhưng lau. Đối phương mỉm , nụ mang theo chút bi thương đẽ. Em khẽ mở môi, giọng còn vương tiếng mũi, nhẹ nhàng : “Anh , em chắc nỗi khổ của riêng. Thôi , em hỏi nữa. Cảm ơn ở bên em. Đây là ngày vui nhất của em. Cuối cùng, em thể xin một chuyện ?”  

em , nỗi chua xót trong lòng dâng lên tận cổ, đến cả sống mũi cũng cay xè. cố nén , để nước mắt rơi xuống, khẽ gật đầu.

Lưu Vũ Địch ngây , khẽ khàng hỏi: “Anh… thể hôn em một cái ?” 

Loading...